Chương trước
Chương sau
Oan nghiệt!

Bạch Như nghĩ tới điều gì, sắc mặt hơi biến đổi, nhịn không được hỏi:

- Ý đại sư là nói cha của Lý Mộng đã làm qua chuyện gì thất đức, cho nên báo ứng mới đến lên người con trai?

Trần Hạo lắc đầu nói:

- Có phải là cha cậu bé đó làm gì thất đức hay không thì tôi không biết, thế nhưng nơi ở kia bị một cổ oán niệm khổng lồ bao phủ, bên trong cảm giác của tôi thì ít nhất có ba cỗ oán niệm của người chết, nếu như tôi đoán không lầm, Lý Mộng chính là bị oán niệm ảnh hưởng đến tâm trí, sau đó mơ mơ hồ hồ bị dẫn ra ngoài bờ sông, cuối cùng bị con quỷ hồn tà ác dưới sông kia hại chết.

Vẻ mặt Bạch Như dại ra, dường như nghĩ tới điều gì, sắc mặt ảm đạm một mảnh.

Trần Hạo hồ nghi nhìn Bạch Như.

Biểu tình gì đây? Chẳng lẽ trong nhà nữ nhân này cũng không có người tốt giống thế, đã từng hại người rồi sao??

Bất quá trên người cô gái này không có oán khí tà niệm, mà lại có một vòng sáng hộ thân khá tốt, đám âm binh tiểu quỷ bình thường cũng không dám đến gần.

- Đại sư, khi tôi còn bé đã từng gặp qua sự việc giống như thế, lúc đó tôi giống như bị ma quỷ ám vậy, cứ chạy theo trái banh da, không biết tại sao chạy ra làn đường ô tô, mém chút là bị xe cán chết rồi, sau đó vị sợ quá nên ngày nào tôi cũng nằm mơ thấy ác mộng, qua nhiều năm mới khôi phục lại bình thường.

Bạch Như yếu ớt mở miệng.

Trần Hạo sửng sốt, sau đó cười nói:

- Như thế không phải không có gì lạ sao? Khi còn bé thiên chân vô tà, không có nhiều ý nghĩ như thế, lúc chơi vui vẻ thì không còn quan tâm đến sự việc bên ngoài, không có nhận thức được sự nguy hiểm, thế nào, cô cho là mình cũng bị ma sai quỷ khiến?

Bạch Như không nói lời nào.

Nếu như ngày hôm nay cô không chính mắt nhìn thấy thì có khả năng cô vẫn luôn nghĩ là như thế.

Thế nhưng ngẫm lại quá khứ trưởng bối trong nhà, Bạch Như cảm thấy đây cũng không phải là việc ngẫu nhiên.

- Được rồi, nếu như đã đáp ứng cô giải quyết vấn đề công trường Thanh Khê Sơn thì tôi nhất định sẽ làm, hiện tại tôi giao cho cô một cái nhiệm vụ, đi tìm tượng thần phật hoặc những thứ tương tự đã được cung phụng trong thời gian dài, tốt nhất là có lịch sử mấy trăm năm, những pho tượng thần phật ấy quanh năm không dứt nhang đèn, tìm càng nhiều càng tốt.

Trần Hạo nghiêm túc nói.

Bạch Như nghe vậy cũng bình tâm lại, tinh thần phấn chấn.

Sự tình quỷ thần ít nhất thì hiện tại không còn phát sinh, hơn nữa cô có bùa hộ mệnh, Bạch Như cũng không muốn nghĩ nhiều, mà vấn đề công trường Thanh Khê Sơn là sự tình vô cùng quan trọng trước mắt.

- Thần tượng, phật tượng? Tìm những thứ này làm gì?

Bạch Như kinh ngạc hỏi.

Trần Hạo liếc mắt nhìn cô, không nói chuyện. Khóe miệng Bạch Như giật một cái.

Mé, biết ngay tên khốn này sẽ không nói cho mình biết mà.

Bất quá cuối cùng đã bước lên một con đường mới, con đường mà trước kia ngay cả nghĩ cô cũng chưa từng nghĩ đến.

Rất nhanh, chiếc Mercedes đã chạy vào thành phố, Trần Hạo xuống xe ở một lề đường trên đường cái, thong thả đi xa.

Bạch Như nhìn bóng lưng Trần Hạo biến mất tại chỗ rẽ, lúc này mới lấy ra một cái điện thoại di động, bấm một chuỗi dãy số.

- Ba, con đã tiếp xúc với Trần đại sư này, dạ, xác định có bản lĩnh thật sự, bất quá hắn yêu cầu chúng ta tìm kiếm những pho tượng thần phật đã được cung phụng lâu đời, yêu cầu có chút cao, trăm năm trở lên. Được, con biết rồi, con sẽ đi làm ngay.

Cúp điện thoại, Bạch Như khôi phục lại khí tức cao quý của giới thượng lưu, phân phó tài xế lái xe.

Sau khi chia tay với Bạch Như, Trần Hạo cũng lấy điện thoại ra bấm số điện thoại của Chu Cương.

- Ha ha, chú em tìm anh có việc gì sao?

tiếng cười sang sãng của Chu Cương từ trong điện thoại truyền đến.

Trần Hạo có chút kinh ngạc, lần này nghe thấy thanh âm Chu Cương, dường như thân thiết nhiều hơn, đã không còn loại cảm giác hối thúc và ẩn ẩn có chút ý đồ như lúc trước nữa.

Hình như chỉ mới qua một đêm thôi, làm sao lại có thay đổi nhiều như thế nhỉ?

Trần Hạo không biết nên cũng không nghĩ nhiều, trực tiếp nói:

- Lão ca, em đi xem vụ án phân thây trong đường cống ngầm, phát hiện một đầu mối tốt, anh có muốn biết hay không?

Chu Cương bên kia trầm mặc một chút, lúc này mới lên tiếng:

- A Hạo này, cậu có phải cảm thấy anh đang lợi dụng cậu hay không?

Trần Hạo sửng sốt, đù, suy nghĩ của tui ông anh đều biết cả à? Đầu năm nay cảnh sát đều trâu bò như vậy sao?

Chu Cương tiếp tục nói:

- Nếu mà cậu cho là như vậy thì anh cũng không phủ nhận, trước kia là anh bị thủ đoạn của cậu làm chấn động, nghĩ rằng mình đã gặp được một kỳ nhân chân chính,

Vì vậy mà anh cũng có không ít tính toán, điểm này, lão ca xin lỗi, là anh làm không đúng.

Trần Hạo không nói gì, tự nhiên đùng một cái xin lỗi như thế, tui biết nói gì đây.

Chu Cương nói:

- Tối hôm qua lúc cậu rời khỏi, chị dâu cậu đã cảnh tỉnh anh một chút, tuy rằng nếu dựa vào thủ đoạn của cậu thì anh cũng có lợi, nhưng đó chỉ là cái lợi trước mắt, lại làm mất đi một đoạn giữa anh và cậu, cái mối quan hệ lợi dụng lần nhau này không lâu bền được, thân là một người cảnh sát, anh hổ thẹn với tổ quốc đối đã bồi dưỡng anh, cũng hổ thẹn với sự tin tưởng mà cậu dành cho anh, cho nên anh đã muốn tìm một cơ hội để xin lỗi trước mặt cậu, không nghĩ tới cậu lại tiếp tục làm chuyện này, anh cảm giác nếu bây giờ anh không nói rõ, đến lúc anh nhận thêm được chỗ tốt từ chỗ cậu thì hai chúng ta cũng đã trở thành người xa lạ, lúc đó chị dâu và con bé Đồng Đồng nhất định sẽ trách anh không thôi, cho nên này hôm nay anh cố ý giải thích, trừ phi cậu chủ động yêu cầu hỗ trợ, đối với tu hành của cậu có lợi, bằng không anh tuyệt sẽ không ép cậu làm bất cứ sự tình nào mà cậu không muốn.

Nghe những lời này, Trần Hạo cũng dở khóc dở cười.

Nói mình mẫn cảm sao? Không nghĩ tới đối phương càng mẫn cảm hơn, hơn nữa còn hào phóng nói ra.

Dù sao song phương mới có một khởi đầu tốt, Chu Cương không có làm chuyện gì ảnh hưởng đến mình, Trần Hạo cũng không phải loại người hay tính toán chi li, lúc này cười nói:

- Lão ca suy nghĩ nhiều rồi, lúc trước em đến tìm anh giúp đỡ, không phải anh không nói hai lời liền giúp em sao, em làm gì trách gì anh chứ. Chỉ là lúc trước thật là không có nắm chắt trăm phần trăm nên mới không có trực tiếp đáp ứng. Bất quá khi nãy có một cô gái tên là Bạch Như đến tìm em, sau một lúc tiếp xúc thì em đã quyết định giúp một phen, nhưng thành công hay không thì em không dám nói trước, đến lúc đó còn phải làm phiền đến chỗ lão ca rồi.

- Bạch Như? Cô ta tại sao lại tìm được cậu? Anh không có tiết lộ thông tin của cậu ra bên ngoài mà?

Chu Cương kinh ngạc, vội vàng giải thích một câu.

Trần Hạo cười nói:

- Dù sao trước đó hành động không phải chỉ có mình anh biết em, chỉ cần có tâm thì luôn có thể tra ra được.

Ở đầu dây bên này, sắc mặt Chu Cương nhất thời âm trầm xuống.

Tuy rằng không phải là mình nói, thế nhưng rõ ràng là thủ hạ của mình nói, không nghĩ tới ngoại trừ một tên Mã Vĩ Triệu ra còn có những người khác không quan tâm đến cảnh cáo của mình!

- Xin lỗi, là ta quản giáo vô phương.

Chu Cương khổ sở nói.

Trần Hạo nói:

- Không có gì, lòng người sâu tựa biển, cũng không thể hoàn toàn trách anh được. Được rồi, việc này dừng ở đây, cứ cho nó qua đi. Có muốn em nói tin tức vụ án phân thây dưới đường cống ngầm không? Đừng nói là không muốn biết đấy nhé.

Chu Cương nở nụ cười, nếu Trần Hạo đều nói bỏ qua rồi thì nhật định sẽ không trách tội nữa. Trải qua một lần thử thách, cảm tình lại tăng thêm một bậc, không phải mọi thứ đều liên quan đến nhau sao?

- Ha ha, muốn, đương nhiên muốn, Trần đại sư chủ động đưa tin tức khẳng định không phải là tin tức bình thường, vụ án phân thây đã ngâm nước hai năm, lão ca đây không biết đã hao phí bao nhiêu tâm trí vào nó đấy.

Chu Cương cười ha hả nói.

Trần Hạo nói:

- Ừm, chỗ đường cống ngầm kia không phải là vị trí gây án đầu tiên, cho nên nơi đó không có tìm được quỷ hồn của người phụ nữ bị phân thây kia, bất quá em tìm được một du hồn ông lão, từ lời ông lão thì hung thủ trước đó ném xác xuống có ba người, hai người trẻ tuổi, một người trung niên, trên mặt người trung niên kia có một nốt ruồi đen lớn.

Chu Cương nghe vậy tinh thần chấn động, đại hỉ nói:

- Được, đã có đặc thù rõ ràng như vậy, hung thủ nhất định không thoát được, cám ơn chú em nhiều, buổi tối lại tới nhà của anh cùng uống một chén.

- Ngày hôm nay thì không được, em đã tìm được quỷ hồn chết chìm tên Lý Mộng kia, đang xem xét có thể siêu độ được cho nó hay không.

- Lý Mộng? cậu ta thật sự là bị chết chìm? Không phải bị người khác giết?

Trần Hạo nở nụ cười:

- Muốn biết vậy phải chờ đến buổi tối cậu ấy đến thì mới biết được, được rồi, tranh thủ thời gian em lại đi đến một chỗ khác xem đây.

MinhLâm - Lục Đạo
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.