Phán đoán một chút khoảng cách giữa mình cùng Âm Sát thủy quái, Trần Hạo bĩu môi, sau đó nhìn về phía Bạch Như, hỏi:
- Bạch tổng, cô có chơi ném lụa bao giờ chưa?
Bạch Như vốn đang tự hỏi vì sao Trần Hạo lại cười, nghe vậy liền có chút kinh ngạc.
Ném lụa? Là cái vẹo gì?
Trần Hạo đứng một bên nhìn biểu tình trên gương mặt cô liền hiểu, lắc đầu nói:
- Quả nhiên là tiểu thư con nhà giàu, ngay cả ném lụa cũng không biết.
Bạch Như nghe vậy liền chán nản.
Đù mé, bà chịu đủ rồi, giả thần giả quỷ nửa ngày còn trào phúng bà, có ý gì đây? Bà là thật lòng thật dạ đến cầu xin chú em, có thể nói chuyện bình thường một chút được hay không?
Nhưng nghĩ đến sự quan trông của công trường Thanh Khê Sơn, Bạch Như liều đè sự tức giận trong lòng xuống, cố nở ra một nụ cười gượng:
- Tuy rằng không biết, nhưng nghĩa trên mặt chữ, đây là chơi giống như ném tạ phải không?
Trần Hạo gật đầu:
- Cũng gần giống như thế, tụi tui khi còn bé, cậu bé đánh đạn châu, nữ hài chơi ném lụa, ứm, hình như trò ném lụa còn có phổ thành nhạc thiếu nhi nữa đấy, cô chưa từng nghe qua à?
Việc này thì Bạch Như lại biết, bài hát thiếu nhi ném lụa hình như có nghe qua, chỉ là chưa có chơi trò đó mà thôi.
Hồ nghi nhìn Trần Hạo, Bạch Như hỏi:
- Việc kia, Trần đại sư hỏi tôi cái này, có chuyện gì không?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-giup-quy-lam-vui/3195692/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.