Ui, đau đầu quá!
Lúc mơ mơ màng màng tỉnh lại, Trần Hạo cảm giác cái ót dường như giống như bị người ta đánh một gậy, cứ âm ĩ kho chịu, chịu không nổi nên khuông mặt có chút vặn vẹo.
Dùng sức xoa xoa cái ót, Trần Hạo ngồi dậy nhìn xung quanh một chút.
Bên ngoài cửa sổ là một mảnh ánh sáng chói chang, xem ra đã gần trưa rồi, cái bụng réo lên ọc ọc, xem ra là đói quá nên tỉnh lại.
Hồi tưởng những chuyện trước khi hôn mê đã làm, hắn nhịn không được cười khổ:
- Quả nhiên không có đạo hạnh không thể làm gì, dùng tinh thần để khai quang quá tổn thương thân thể rồi.
Thở dài, Trần Hạo từ trên giường ngồi dậy, cầm hai vật đã khai quang, Uyển Như bình thường đã có linh tính như thế, nếu thấy thứ này thì thế nào cũng thích, nghĩ thế một tia lo lắng trong lòng cũng tan biến đi.
Chịu tội hai lần lấy được hai kiện pháp khí, đáng.
Hả, nhiều cuộc gọi nhỡ như thế?
Sau đó, Trần Hạo theo thói quen cầm điện thoại di động lên mở ra nhìn, nhất thời lại càng hoảng sợ.
Tren màn hình điện thoại có hơn ba mươi cuộc gọi nhỡ, còn có hơn mười cái tin nhắn ngắn, vừa nhìn tên, khóe miệng Trần Hạo giật một cái, thầm nghĩ chết rồi.
Cuộc gọi nhỡ là của Vương tỷ, tin nhắn cũng là do Vương tỷ gửi, đây chính là sếp của hắn đó.
Xong đời rồi, lo lay hoay làm nhiệm vụ với khai quang lại quên mất mình còn phải đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-giup-quy-lam-vui/3195668/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.