"Ngươi là cái thá gì?" Tô Dũng Thịnh miễn cưỡng duy trì tôn nghiêm cuối cùng, rõ ràng là đang quỳ nhưng vẻ mặt lại cao cao tại thượng nhìn Cảnh Dương "Cho dù trẫm nghèo túng, cũng không tới phiên ngươi bỏ đá xuống giếng."
"Em ấy là người duy nhất trên trời này có tư cách bỏ đá xuống giếng với Tô gia các ngươi, cũng là người duy nhất có tư cách giáo huấn các ngươi." Tiết Thừa Vũ nói.
"Ngươi muốn biết ta là ai không?" Cảnh Dương nhìn Tô Dũng Thịnh nói.
"Hừ, chẳng qua chỉ là một tiện dân mà thôi. Cho rằng bản thân cố làm ra vẻ thần bí lừa gạt được bá tánh, liền thật sự coi mình là người được thần linh công nhận sao? Trẫm không có hứng thú biết ngươi là ai hết." Tô Dũng Thịnh khinh thường quay đầu qua một bên.
"Vậy chắc hẳn là ngươi rất muốn biết ta rốt cuộc là ai có đúng không?" Cảnh Dương nhìn về phía Tô Hoài hỏi.
Tô Hoài chỉ trừng Cảnh Dương, không nói gì.
Khi Cảnh Dương từ từ xé lớp mặt nạ da người trên mặt xuống, tất cả mọi người đều nhìn hắn, hơn nữa đa số đều sửng sốt vì không biết đây là tình huống gì. Số người còn lại là bởi vì tò mò nên trợn to mắt nhìn Cảnh Dương. Bọn họ cảm thấy nếu thân phận của Cảnh Dương thật sự chỉ là người bình thường, thì sẽ không xuất hiện ở đây ngay lúc này.
Cảnh Dương lột hết mặt nạ da người, lộ ra gương mặt ngũ quan tinh xảo, diễm lệ động lòng người. Không ít người đều hít sâu một hơi, bọn họ đều bị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-gian-lan-cua-phao-hoi/962497/chuong-196.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.