Edit: Min
Ôn Trúc thường xuyên ngẩng đầu nhìn về phía căn phòng của Tịch Thụy ở trên lầu, trong mắt tràn đầy lo lắng.
Tịch Quảng Thiện cũng có chút không yên lòng, ngẩng đầu nhìn vài lần rồi nói với Ôn Trúc "Bà đi lên lầu nhìn xem, đã mấy ngày rồi còn chưa chịu xuống nữa, khẳng định cơ thể sẽ suy sụp."
"Tôi nói với nó mấy lần rồi, nhưng mà nó không nghe, cũng không thèm để ý tới tôi." Ôn Trúc bất đắc dĩ nói.
"Vậy thì lôi nó xuống, không thể để nó cứ tiếp tục như vậy, tạm thời không đến công ty cũng được, nhưng nhất định phải lập tức nghỉ ngơi, bà không thấy tin tức luôn đưa tin có người trẻ tuổi bởi vì thức khuya mà chết đột ngột sao?" Tịch Quảng Thiện cảm thấy không thể tiếp tục cứ mặc kệ như vậy, nếu không cơ thể của Tịch Thụy thật sự sẽ chịu không nổi.
Nói đến những tin tức đó làm Ôn Trúc càng lo lắng hơn, bà ta gật gật đầu, đứng dậy đi lên lầu.
Ôn Trúc đẩy cửa phòng của Tịch Thụy, đi đến bênh cạnh Tịch Thụy đang ngồi ở bàn làm việc, nhìn cậu ta tiều tụy đến không ra hình người, Ôn Trúc liền đau lòng.
"Con ngoan, nghỉ ngơi một lát đi, ngủ một giấc, thức dậy ăn chút gì đó rồi hả chơi tiếp." Ôn Trúc dùng âm thanh mềm nhẹ nói.
Đôi mắt của Tịch Thụy nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, không có một chút phản ứng nào với lời nói của Ôn Trúc, giống như không hề nghe thấy.
"Con trai à, mẹ đang nói chuyện với con đó." Ôn Trúc nghĩ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-gian-lan-cua-phao-hoi/962455/chuong-154.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.