Edit: Min
Khi Đỗ Kiệt chạy tới bệnh viện thì thấy Ôn Trúc đang ngồi ở mép giường khóc lóc, vừa khóc vừa nói gì đó với Tịch Quảng Thiện nằm trên giường bệnh. Anh ta nhìn về phía Tịch Quảng Thiện, thấy mặc dù trên mặt ông ta quấn băng gạc, nhưng đôi mắt vẫn mở to và còn có thể nói chuyện với Ôn Trúc, anh ta liền nhẹ nhàng thở ra ở trong lòng.
"Ba, ba không sao chứ?" Đỗ Kiệt đi đến mép giường, ngồi xuống cạnh Ôn Trúc.
Tịch Quảng Thiện nhẹ nhàng lắc lắc đầu, bộ dáng vô cùng suy yếu, nhưng thật ra ông ta chỉ bị thương trên mặt mà thôi, cơ thể chả bị cái gì cả. Sở dĩ ông ta suy yếu như vậy, hoàn toàn là bởi vì không ngừng la ó than đau nên bị kiệt sức.
Nước mắt của Ôn Trúc cứ rơi mãi không ngừng, bà ta nắm tay Đỗ Kiệt khóc ròng nói "Tịch Lặc là thứ súc sinh, nó không phải là con người mà, ba ruột của nó mà nó còn đánh thành như vậy, trong lòng nó không có một chút xíu lương tâm nào hết."
"Không phải ba tự mình té ngã sao?" Đỗ Kiệt buột miệng thốt ra sự thật vừa mới nghe được, nhưng sau khi nói xong thì anh ta liền hối hận, bởi vì anh ta đã nghĩ ra lời này của Ôn Trúc là nói cho Tịch Quảng Thiện nghe, bằng không thì cũng sẽ không nói như vậy với anh ta.
"Nó đánh Tịch Thụy tới nhập viện, ba nó đi dạy dỗ nó mà nó còn dám trốn, làm hại ba nó bị thương thành như vậy......." Ôn Trúc dùng khăn giấy che miệng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-gian-lan-cua-phao-hoi/962451/chuong-150.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.