Edit: Min
Cảnh Dương cùng Thôi Viêm tới Gallery, ngoại trừ tiện đường tới lấy tranh về, thì cũng đến xem tranh của các hoạ sĩ khác vừa mới đưa tới đây.
Thật ra vừa vào cửa là Cảnh Dương đã nhìn thấy Tô Mạch rồi, mặc dù Cảnh Dương không biết mục đích cậu ta tới Gallery là gì, nhưng chỉ cần cậu ta dám làm cái gì ở Gallery, tuyệt đối sẽ không có hậu quả tốt.
Lúc Tô Mạch chạy ra Cảnh Dương còn quay đầu lại nhìn cậu ta một cái, Thôi Viêm thấy Cảnh Dương quay đầu lại, cũng theo hắn quay đầu lại nhìn, tuy cái bóng dáng kia cũng không phải rất quen thuộc với y, nhưng lập tức sẽ biết đó là ai.
Cảnh Dương thấy Thôi Viêm nhíu mày, lôi kéo tay y nói “Đi thôi, đừng để ý cậu ta.”
Có lẽ là bởi vì bản năng của nguyên chủ, bây giờ Cảnh Dương chẳng những thích vẽ tranh, cũng thích thưởng thức tác phẩm của các hoạ sĩ khác, còn ngẫu nhiên lĩnh ngộ được cái gì đó từ tác phẩm của hoạ sĩ khác.
Cảnh Dương đang xem tranh trong phòng nghỉ riêng của Thôi Viêm, Thôi Viêm thì ngồi ở một bên nhìn hắn. Hai người không có giao lưu ngôn ngữ, không khí an tĩnh mà tốt đẹp, Thôi Viêm cảm thấy cứ như vậy không hề biến hóa trôi qua cả cuộc đời, cũng là một chuyện vô cùng hạnh phúc.
Cảnh Dương xem xong tranh liền ngồi bên cạnh Thôi Viêm nghỉ ngơi, Thôi Viêm cầm lấy ly nước đưa cho hắn, Cảnh Dương nhận lấy uống hai ngụm lại trả ly nước cho y, hai người ăn ý mà tự nhiên, bầu không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-gian-lan-cua-phao-hoi/962446/chuong-145.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.