Edit: Min
Tô Mạch chẳng những thu xếp cho bà nội của mình tiếp nhận phỏng vấn, trừ người anh trai đang ở nước ngoài ra, thì ngay cả cha mẹ của cậu ta cũng đều tiếp nhận phỏng vấn, một bộ dáng cả nhà hoà thuận vui vẻ.
Bởi vì Tô Mạch lập tức thành danh, nên có không ít bạn bè thân thích tới Tô gia chúc mừng, bà nội Tô Mạch gần đây cũng vui vẻ như trẻ ra cả chục tuổi, bình thường bởi vì cơ thể không khoẻ nên bà chỉ có thể nằm ở trên giường hoặc là ngồi xe lăn, bây giờ lại tích cực ra ngoài đi thăm người thân bạn bè, thuận tiện khoe khoang một chút về cháu trai của bà.
Lúc trước cha Tô Mạch không tán thành cậu ta học vẽ tranh, bởi vì muốn trở thành một người hoạ sĩ xuất sắc cần thời gian rất dài, lại còn không nhất định sẽ nổi tiếng. Bây giờ Tô Mạch là học sinh còn chưa tốt nghiệp đã thành danh, hơn nữa tranh của cậu ta còn có thể bán được giá như vậy, cha Tô đương nhiên là vô cùng vui mừng, cũng thưởng cho Tô Mạch rất nhiều thứ, để cậu ta không ngừng cố gắng vẽ ra tác phẩm tốt hơn.
Gần đây Tô Mạch ở trường học đi đường đều có gió, cậu ta hưởng thụ sự đố kỵ hoặc ánh mắt hâm mộ của các học sinh khác, còn có cảm giác chúng tinh phủng nguyệt*.
*Phủng có nghĩa là bưng, ôm, bế, nâng. Cả câu có nghĩa là những ngôi sao tôn lên mặt trăng, hiểu lái đi là một người được mọi người vây quanh, tôn sùng.
Có lúc Cảnh Dương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-gian-lan-cua-phao-hoi/962436/chuong-135.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.