Edit: Min 
Cảnh Dương cảm thấy toàn thân đau như muốn rời ra từng mảnh, hô hấp cũng rất khó khăn, hắn mở mắt, dưới ánh đèn mỏng manh, hình ảnh trùng điệp lên nhau, mơ hồ như cách một tầng sương mù. 
Xem ra cơ thể này bị thương không nhẹ, cho dù có mở hệ thống thì cũng không có khả năng lập tức khôi phục thương thế. Tuy tầm mắt mơ hồ, nhưng hắn có thể cảm giác được bây giờ mình đang ở trong một không gian nhỏ hẹp. Vì xác định xem có biện pháp thoát khỏi nơi này hay không, Cảnh Dương chỉ có thể mở đoạn ký ức gần nhất trước, dựa theo hình ảnh trong trí nhớ, ấn xuống một cái nút nào đó. 
Ánh sáng đột nhiên sáng lên, Cảnh Dương bị ánh sáng làm chói mắt, hắn phải nhắm hai mắt lại thích ứng hồi lâu mới mở mắt ra lần nữa. 
Cơ thể hắn hiện tại không thể động đậy, chỉ có phần đầu có thể chuyển động một chút, tầm mắt cũng hơi rõ ràng. Hắn cúi đầu nhìn thấy mình đang nằm trong một cơ giáp bị tàn phá, bốn phía một mảnh hoang vu, ngoại trừ nham thạch và đất cát, thì không nhìn thấy cây cối thực vật. 
Xương sọ của hắn như muốn vỡ vụn, còn có thể cảm giác được máu trên mặt đã bị xử lý, dưới tình huống toàn thân không thể nhúc nhích, nếu không có người tới cứu hắn, hắn cũng không có cách nào tự cứu mình cả. 
Cảnh Dương tự hỏi bây giờ phải làm sao mới tốt, đột nhiên nhìn thấy trên không trung có mấy điểm đen, hắn còn tưởng là mình hoa mắt, nhưng 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-gian-lan-cua-phao-hoi/962397/chuong-96.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.