"Em ăn chưa?", Bạch Hiển quay sang hỏi Cố Thanh Vân.
Cố Thanh Vân gật đầu, chỉ hai cái hộp rỗng xếp chồng trên bàn, "Một mình tui ăn hết hai hộp này đấy. No muốn bể bụng rồi".
Bạch Hiển liếc Bạch Vũ Tri, lông mày hơi nhíu lại.
Bạch Vũ Tri lập tức xua tay, "Em không có ép em ấy ăn đâu. Em còn ngăn em ấy ăn ít đi đó".
"Khụ", Cố Thanh Vân chạm vào ánh mắt của Bạch Hiển liền hắng giọng, vô cùng tự nhiên giải thích,"Sức ăn của tui khác của người phàm".
"Chứ không phải do ngon quá cậu không dừng nổi mồm à", O7 lặng lẽ từ đằng sau bò lên vai Cố Thanh Vân thì thầm.
'Xùy, ngươi thì biết cái gì. Dùng nhiều tinh thần lực nhanh đói lắm có biết không', Cố Thanh Vân hất O7 rớt xuống, quay sang giục Bạch Hiển, "Anh ăn đi, nguội rồi sẽ không ngon nữa đâu".
"Ừ", Bạch Hiển nhìn ra Cố Thanh Vân không muốn nói chuyện này nữa liền im lặng ăn sáng.
Bạch Vũ Tri ngồi cạnh làm loa thông báo tình hình, từ chuyện công ty đến chuyện của gã đàn ông bị bắt được.
"Cha chuyển gã đó đi rồi, mà chuyển đi đâu thì cha không có nói", Bạch Vũ Tri cười ngốc.
Bạch Hiển quay sang Cố Thanh Vân, "Sao hôm qua em lại biết có người vào phòng anh?".
"Tai với mũi tui thính lắm. Thấy không đúng nên mới chạy qua".
Bạch Hiển mím môi, "Vậy chuyện cái xe thì sao?"
"Trực giác đó. Tui nhạy cảm với mấy vận xui lắm. Thấy người anh hôm đó dính
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-giai-cuu-cua-nha-ngoai/2951731/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.