- Ngươi có linh mạch?
Phúc Khải thần y giật mình, hai mắt mở to kinh ngạc. Lão thật sự nghe nhầm không?
Bên cạnh Hoàng Chấn Giang cùng Trần thị cũng ngạc nhiên vô cùng, lại còn có thêm chút sợ hãi.
- Tiểu Minh, không nên nói lung tung, ngươi thật sự biết nơi có Linh mạch?
Trần mẫu không nói, nhưng ánh mắt đã nhìn vào Hoàng Minh như dò xét câu trả lời rồi. Hoàng Minh xoa xoa đầu Hạ Di. Hạ Di năm nay mới mười một tuổi. Chỉ đứng đến ngực Hoàng Minh.
Hạ Di lên tiếng hỏi:
- Ca ca, bệnh của muội có chữa được không?
Hoàng Minh nhìn nha đầu này, một tình cảm trong lòng dâng trào, hắn đáp:
- Muội yên tâm, cho dù là muội mắc bệnh khó chữa nhất trên thế gian này, ta cũng vẫn sẽ chữa khỏi cho muội. Hơn nữa, đây không phải là bệnh, thậm chí đây còn là may mắn của muội, là tạo hóa của muội.
Nghe Hoàng Minh nói vậy, Hạ Di mới thấy thân thể mình dường như cũng không đáng ghét như vậy. Vậy mà bao năm nay nàng oán trách bản thân mình, than thở mình tại sao số mạng lại khốn khổ. Sinh ra đã không được ở cùng gia đình, phải lên núi sống cùng vị thần y. May mà Phúc Khải thần y thương nàng như cháu gái, chăm sóc nàng mấy năm nay.
- Ca ca, không được lừa ta!
Hoàng Minh cười phá lên, bẹo cái má phúng phính của nàng, đáp lời.
- Muội muội ta xinh đẹp thế này, nhất định đám tiểu đệ của ta sẽ tranh đoạt nhau đấy!
Không khí vui vẻ bao trùm, Hoàng Chấn Giang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-game-tai-di-gioi/771660/chuong-193.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.