- Vớ vẩn, không bao giờ!
Hoàng Minh hét lên, giọng hắn khàn đặc, miệng không ngừng có máu tuôn ra.
Thất Ban hai mắt hơi nhíu lại, cười mỉm:
- Hóa ra tiểu tử kia là tình lang của nàng sao? Ha ha ha, tốt tốt tốt, ta càng muốn hắn mở to con mắt xem nữ nhân của mình bị cưỡi.. Ha ha ha
Thất Ban cười lớn đầy đê tiện, bàn tay không nhân nhượng thò vuốt ve thân hình Điêu Thuyền, hắn thích nhất là cái cảm giác từ từ chậm rãi, nóng vội là không thú vị. Một đường vuốt ve từ trên xuống, ánh mắt hắn dừng lại ở vị trí dưới cùng.
- Tên khốn kiếp vô sỉ, nhất định người sẽ chết không toàn thây.
Điêu Thuyền cay độc nguyền rủa.
Thất Ban không hề có tí sợ hãi nào, lại càng cảm thấy kích thích.
Hắn xoa xoa má nàng đoạn nói:
- Trước nàng có cả trăm mĩ nữ đều nói như vậy? Thế nhưng thì sao? Ha ha ha!
Thất Ban cười lớn, điệu cười làm lòng người căm ghét.
- Quên mất, đâu chỉ là một, mà là hai mĩ nữ mới đúng!
Thất Ban ánh mắt xoay qua nhìn Linh San cười mỉm. Tay hắn lại trườn sang, nắm lấy dây áo của Linh San, bàn tay còn cách vài mi li mét thì...
Vù vù vù, bàn tay hắn bị một vật cứng xuyên qua, không những không dừng lại, mà còn cắm thẳng xuống đất. Xuyên tay, một lỗ thủng bằng ngón tay, không ngờ nơi đó lại đóng băng, cứng ngắc, lần lượt kéo dài lên cổ tay, cánh tay.
- Đây là chuyện gì?
Thất Ban kinh hãi thất sắc, ánh mắt sợ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-game-tai-di-gioi/771604/chuong-137.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.