Ngày hôm sau, Mục Vân Đông vừa mới lên còn chưa tới phòng khám thì đã bị Trần Khang Thời gọi đi.
"Viện trưởng Trần, có chuyện gì mà ông không thể nói thẳng ra à? Thế nào cũng phải gọi tôi tới bệnh viện.
"Mục Vân Đông đầy mặt buồn ngủ, tối hôm qua ăn cơm với Đường Yên Mộng đến khuya, trở về lại bị ông cháu Khang Ngọc Thư làm loạn, làm cho anh ngủ không ngon.
"Tới đây nào, tôi mua cho anh một ít bữa sáng, anh ăn trước đi, ăn xong rồi chúng ta bàn lại.
"Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo!Mục Vân Đông liếc nhìn Trần Khang Thời một cái, nếu thật sự có người bệnh cấp, có lẽ ông ta đã sớm kéo mình vào trong phòng bệnh, không còn ở đây nữa.
Bây giờ ông ta không vội, điều này nói rõ người bệnh này hoặc là không vội hoặc là không cấp bách, hoặc là việc này không dễ làm, chẳng lẽ?"Viện trưởng Trần, nói thật đi, có phải lại có bệnh nhân khó lường gì cần tôi tới xem hay không?"Mục Vân Đông vừa ăn vừa hỏi.
"Hả, cũng không phải là bệnh nhân khó lường gì, thật ra thì người này anh cũng đã gặp rồi.
"Viện trưởng Trần ngượng ngùng đáp.
"Tôi đã gặp rồi, chẳng lẽ là tham quan kia à?"Mục Vân Đông sửng sốt.
"Ai, đừng nói khó nghe như vậy chứ? Mặc dù trước đó Phó bí thư Khang này phạm sai lầm, nhưng không phải đều đã sửa đổi rồi à, mà bệnh viện chúng ta cứu trị người bệnh, chỉ xem bệnh lệ chứ không xem thân phận.
""Không được, chuyện vượt qua giới hạn của tôi tôi không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-ep-toi-lam-than-y/4602795/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.