Thấy mình đã nói đến vậy rồi mà hai người trước mặt vẫn không có phản ứng, Dư Thiên Phúc cũng say, "Không đúng, hai ngươi sao thế? Nếu Bình Tương Vương cáo ngự trạng thì chắc chắn sẽ liên lụy đến phủ Tĩnh Vương và phủ Trấn Quốc Công."
Yến Tri trợn trắng mắt, "Để hắn cáo."
Y rót một ly trà, thử độ ấm trước, sau đó đặt nó trong tầm tay của Nguyễn Kiều, động tác tự nhiên tùy ý, tựa như đã làm bảy tám trăm lần.
Dư Thiên Phúc trừng mắt, làm hồ bằng cẩu hữu nhiều năm, lần đầu tiên Dư Thiên Phúc thấy Yến Tri hầu hạ người khác, hắn nhìn mà choáng váng, "Ta vừa nhận được tin đã chạy bình bịch tới báo tin, thế mà hai người không cảm ơn thì thôi, còn không lo lắng gì như thế, ta nên nói các ngươi chủ quan không sợ hay không tim không phổi đây?!"
Yến Tri liếc hắn, "Ngươi cảm thấy ta và Quận chúa thiếu vật ngự tứ hả?"
Dư Thiên Phúc sửng sốt, sau khi phản ứng lại mới nói, "Ta biết hai ngươi không thiếu, hơn nữa mọi người đều biết vật ngự tứ đều có dấu của phủ Nội Vụ, không thể tặng đi cũng không thể bán lấy tiền, kẻ điên mới trộm nó về, nhưng phủ Bình Tương Vương rõ ràng muốn lấy nó làm cớ, không nói lý do thật, sợ là đến lúc đó sẽ im lặng làm lớn."
Dư Thiên Phúc nhìn Nguyễn Kiều, "Hơn nữa, người nọ đã được chứng thực là ám vệ bên người Quận chúa, một năm trước còn cứu mạng Quận chúa, quan hệ với Quận chúa không cạn."
Dư Thiên Phúc rõ ràng đã nghe
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-ep-toi-lam-kieu-the/872989/chuong-120.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.