Chương trước
Chương sau
Hoàng hậu cảm thấy Nguyễn Kiều bị kinh hách, vốn định giữ nàng lại trong cung, nhưng thấy Nguyễn Kiều cực lực muốn đi cùng Yến Tri, cuối cùng thở dài, tức giận nhéo nhẹ mũi nàng, "Nhóc vô lương tâm, thành thân rồi chỉ nghĩ đến người khác! Bổn cung vì ai chứ?"
Nguyễn Kiều ôm cánh tay Hoàng hậu làm nũng, "Hoàng bá mẫu tốt nhất nha, Kiều Kiều thích Hoàng bá mẫu nhất! Trong lòng con, Hoàng bá mẫu giống như mẫu thân con vậy, mấy ngày nay con đều nhớ ngài đấy, mỗi ngày đều muốn vào cung thăm ngài, nhưng mà con thành thân rồi, không thể giống lúc còn là cô nương cứ thích chạy vào cung được, mấy người Thục phi sẽ lại nói con không có quy củ, lấy chuyện của con chèn ép ngài, con không muốn làm khó ngài đâu."
Hoàng hậu xoa đầu nàng, "Cô nương ngốc, ai có thể làm khó bổn cung, chỉ có con cứ thích nghĩ nhiều."
Tuy ngoài miệng nói thế, nhưng trong lòng, Hoàng hậu lại rất cảm động.
Cảm thấy cô nương mình nuôi lớn thành thân trưởng thành rồi, biết suy nghĩ cho bà rồi.
Hoàng hậu ôm nàng, không tự xưng là bổn cung nữa, "Sau này con nhớ thì cứ vào trong cung, ai dám nói gì, con bảo họ tới tìm ta, ta đi tìm Hoàng bá phụ của con."
Nguyễn Kiều ở trong lòng bà cười hì hì.
Sau khi Nguyễn Kiều trở về, trong cung lại ban thưởng mấy đợt để an ủi nàng.
Tới đầu tiên là Hoàng đế, sau đó là Hoàng hậu, còn có cả Thái tử, ba trùm cung đều ban đồ an ủi Nguyễn Kiều, những người khác không thể mặc kệ, vì thế cửa lớn phủ Trấn Quốc Công liên tục nghênh đón ban thưởng tới, một thời gian dài không đóng lại được.
Các hộ gia đình quanh phủ Trấn Quốc Công đều nhìn trong mắt, lần đầu tiên chính mắt cảm nhận được trình độ được sủng ái của Quận chúa Tấn An.
Có người vốn nghe nói Nguyễn Kiều to gan lớn mật đi thanh lâu, định lấy ra làm đề tài câu chuyện, châm ngòi quan hệ của Vương phủ và phủ Quốc công, thấy như vậy thì đều ngậm mỏ lại.
Kinh thành vì có thích khách Hiên Quốc trà trộn vào, tăng cường quản lý nghiêm khắc một thời gian.
Yến Tri cũng bị Thái tử răn dạy một trận, ra lệnh cưỡng chế y ở trong phủ, không được ra ngoài chạy loạn, đặc biệt là không được chạy theo đám hồ bằng cẩu hữu quậy nữa.
Yến Tri vốn vì Nguyễn Kiều bị thương nên áy náy trong lòng, lại nghĩ nàng thích mình đến cam nguyện chắn thích khách cho mình, thế là cũng muốn ở lại trong phủ bồi nàng.
Chỉ là ngại mặt mũi nên không biết nói thế nào, lời Thái tử vừa lúc cho y một lý do.
Nhưng ngày đầu tiên bồi Nguyễn Kiều dưỡng thương, Yến Tri đã nứt ra rồi, y chỉ vào Minh Uyển đang ngồi bên đánh đàn cho Nguyễn Kiều, mày nhíu chặt, "Sao ngươi lại ở trong phủ?"
Ai ngờ Minh Uyển ngày thường ôn thanh tế ngữ, ngoan ngoãn hiểu chuyện, lúc này nghe y nói xong, đầu cũng chẳng nâng, như là không nghe thấy, vẫn luôn tập trung đánh đàn cho Nguyễn Kiều đang nằm một bên.
Nguyễn Kiều lại mở bừng mắt ra, trả lời, "Ta bảo Lương Thần và Mỹ Cảnh chuộc thân cho nàng, dùng của hồi môn của ta, không động vào bạc trong phủ, cho nên nàng không phải người phủ Trấn Quốc Công, Thế tử có thể yên tâm."
Yến Tri: "......"
Yến Tri cảm thấy lời này của Nguyễn Kiều nghe nó cứ âm dương quái khí sao sao ấy, cho là nàng ghen tị, cảm giác nóng bỏng nảy lên trong lòng, khóe miệng cũng không khống chế được, cong cong lên.
Y ho nhẹ một tiếng, "Tấn An, ta và nàng ta cũng không như ngươi nghĩ, giữa ta và nàng ta chẳng có gì cả, không tin thì ngươi có thể khỏi đám Dư Thiên Phúc..."
"Ta biết." Nguyễn Kiều nhìn y một cái.
Yến Tri im lặng một lát, không tin lời nàng lắm, "Vậy ngươi biết thì sao còn mang nàng ta về phủ?"
"Ta đã nói với ngươi rồi mà, ta thích mỹ nhân xinh đẹp, âm thanh êm tai, còn biết đánh đàn~" Lúc nói lời này, Nguyễn Kiều nghiêng mặt đi, chớp mắt với Minh Uyển.
Minh Uyển tức khắc lộ ra nụ cười ngượng ngùng, tiếng đàn càng thêm triền miên.
Biểu cảm của Yến Tri tức khắc có phần vi diệu.
Tuy y không thích Minh Uyển, giữa y và Minh Uyển cũng không có gì, nhưng không có nghĩa y bị mù, y nhớ rất rõ ràng, trước kia Minh Uyển đối xử với y như vậy đấy!
"Ngươi đi xuống trước đi, ta có lời muốn nói với Quận chúa." Yến Tri nói với Minh Uyển.
Minh Uyển nhìn về phía Nguyễn Kiều, gửi đi một biểu cảm dò hỏi.
Yến Tri thấy như thế, không biết vì sao, bỗng cảm thấy đầu mình hơi xanh.
Vất vả lắm mới chờ được Minh Uyển rời đi, Yến Tri vốn muốn bảo Nguyễn Kiều tiễn Minh Uyển đi luôn, nhưng sau khi nhìn vào mắt Nguyễn Kiều, lời y muốn nói đều nghẹn trong ngực, không nói ra được.
Bị đôi mắt triền miên thâm tình như vậy nhìn, y không nói ra được lời khiến nàng tổn thương.
Vẻ mặt y tựa như thâm cừu đại hận, im lặng một lúc rồi mới cố tìm đề tài, nghẹn ra một câu, "Tay ngươi còn đau không?"
Nguyễn Kiều nhìn y bằng ánh mắt kỳ dị, "Đương nhiên không đau, nếu không phải hôm qua ngươi đưa ta vào cung nhanh quá, không chừng giờ đã kết vảy rồi."
Yến Tri: "......"
****
Ở phủ dưỡng thương cũng rảnh rỗi, miệng vết thương của Nguyễn Kiều khép lại rất nhanh, trừ lúc kết vảy hơi ngứa ra thì còn lại chẳng có cảm giác gì.
Thích khách Hiên Quốc đều đã sa lưới, thậm chí Thập Lục Vệ kinh thành còn tiện thể ném luôn ám tuyến của các quốc gia khác đi luôn, độ an toàn của kinh thành nháy mắt tăng thêm một bậc, mọi người cuối cùng cũng không cần lo đến vấn đề an nguy nữa. Đám hồ bằng cẩu hữu của Yến Tri lại chạy ra.
Lúc họ đến phủ Trấn Quốc Công, Nguyễn Kiều vừa cùng dùng cơm trưa với Yến Tri xong, nghe hạ nhân tới báo, đám người Dư Thiên Phúc mời Yến Tri đi du thuyền, Yến Tri còn chưa kịp có phản ứng, Nguyễn Kiều đã nhảy dựng lên, đôi mắt sáng lấp lánh, "Thật vậy à? Họ mời chúng ta đi du thuyền à? Thuyền gì? Loại thuyền hoa siêu lớn, bên trên có người khiêu vũ xướng khúc ấy hả?"
Yến Tri: "......"
Lương Thần và Mỹ Cảnh đang hầu hạ hai người dùng bữa: "......"
Hạ nhân bị Nguyễn Kiều hỏi vẻ mặt mộng bức, hắn nhớ gã sai vặt của Dư thế tử cũng không hề nói là mời hai người Thế tử và Quận chúa, nhưng hắn lại nghĩ, Thế tử và Quận chúa vốn là phu thê, chưa biết chừng Dư thế tử chỉ nhấc Thế tử, nhưng thật ra là mời cả hai thì sao, hạ nhân rối rắm lắm, đón nhận ánh mắt của Nguyễn Kiều, lắp bắp trả lời, "Không, không có, Dư thế tử chưa nói là loại thuyền gì."
Nguyễn Kiều vẻ mặt hưng phấn, "Vậy ngươi còn không mau đi hỏi xem?"
Mặt Yến Tri lập tức đen sì, tầm mắt lướt qua Nguyễn Kiều, gọi lại hạ nhân kia, "Bảo họ, không đi."
Nguyễn Kiều quay đầu, hơi bất mãn nhìn Yến Tri, hừ lạnh một tiếng, "Sao lại không đi, ta còn chưa ngồi thuyền hoa bao giờ!"
"Tấn An, đó là nơi ngươi có thể đi à?"
"Nơi đó làm sao vậy? Sao ta lại không thể đi? Ngươi nói ta nghe xem, triều ta có luật nào quy định nữ tử không thể lên thuyền hoa không?!" Nguyễn Kiều trợn tròn đôi mắt.
"Ngươi..."
"Ta làm sao!" Nguyễn Kiều dựng thẳng bộ ngực nhỏ, vẻ mặt ngạo mạn nhìn Yến Tri, "Ta biết là ngươi ghen ghét vì ta được các cô nương hoan nghênh hơn, nhưng ta cũng không có cách nào, ai bảo ta đẹp mà còn tốt tính nữa chứ~"
"......" Yến Tri bị chọc tức đến mất tiếng.
Nguyễn Kiều thấy thế, kéo tay áo Yến Tri, nỗ lực lộ ra một ánh mắt vô tội, nhẹ nhàng nói, "Ấy, ngươi đừng tức giận vậy chứ, chúng ta cùng đi được không? Ta cũng chỉ nhìn thôi, cũng không làm gì mà~"
"Không làm gì?" Yến Tri tức đến bật cười, "Sao, nghe có vẻ ngươi còn muốn làm gì thế?"
"Ta dù muốn nhưng ta cũng không có điều kiện phần cứng mà!" Nguyễn Kiều nói quả thực đúng tình hợp lý.
Yến Tri bị nàng chọc tức đến mức IQ bay màu, nắm chặt lấy cổ tay nàng, khuôn mặt đỏ lên vì tức giận, cắn răng nói, "Nếu ngươi muốn làm gì như vậy, ta có phần cứng, ta thỏa mãn ngươi!"
Tác giả có lời muốn nói:
Nữ chính: Là huynh đệ thì nói được phải làm được, bằng không thì không phải nam nhân!
Hệ thống: Đi đường ăn chơi trác táng, khiến ăn chơi trác táng không còn đường mà đi! Kiều Kiều trâu bò quá!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.