Tác giả: Kiều Lam Một câu của thiếu niên chẳng những hấp dẫn sự chú ý của Mervyn và Carroll mà ngay cả anh tư Coy và anh bảy Abel đều nhìn qua. Abel nhỏ tuổi nhất lên tiếng hỏi, "Anh sáu, anh nói thật à? Ở đâu, khi nào chúng ta đón em ấy về?" Harris thở hổn hển, nhìn ba người anh trai, tuy không nói gì nhưng họ cũng đang chờ mình trả lời giống Abel, vì thế nói dứt khoát, "Rừng rậm nguyên thủy, phát hiện ở rừng rậm nguyên thủy!" Harris vừa nói xong, sắc mặt mấy người trong phòng đều thay đổi. Carroll tính tình táo bạo nhất suýt thì bùng nổ tại chỗ, nhảy dựng lên, giọng nói cũng sắc nhọn hơn hẳn, "Rừng rậm nguyên thủy?!" Ánh mắt Mervyn cũng trở nên sắc bén, đè Carroll lại, ngưng trọng nhìn Harris, "Nói cho hết lời." "Daryl phái người tới nói, hôm nay họ phát hiện một giống cái vị thành niên giống với em út chúng ta trong rừng rậm nguyên thủy, nhưng vì đang hóa hình, họ không thể mang người về, nên phái người truyền lời, bảo chúng ta qua xác nhận." Harris nói xong, do dự một lát. Mervyn lập tức chú ý, "Còn gì nữa?" Sắc mặt Harris cổ quái, "Daryl còn nói, Louis mất tích thời gian trước cũng ở bên cạnh giống cái kia." Mervyn nhướng mày, "Louis?" "Không phải hắn chết rồi sao?" Carroll cũng kinh ngạc. Trong các anh em, trừ anh cả, Coy là người trầm ổn nhất cũng đã lên tiếng, "Có nên gọi anh ba và Grover trở về không?" Anh ba Chris và anh năm Grover từ lúc đó đến giờ vẫn ra ngoài tìm người không về, nếu bà nội không đột nhiên bị bệnh nặng, mấy anh em họ cũng sẽ không trở về thương lượng chuyện tìm người thay thế em út. Mervyn lắc đầu, "Tạm thời không cần, để chúng nó tiếp tục tìm, chúng ta xác nhận đúng là em út thì gọi chúng nó về." Thú nhân trưởng thành hóa hình tuy không nguy hiểm, nhưng vẫn chịu chút khổ sở, người trong nhà vì để em út chịu ít khổ cực trong lúc hóa hình nên đã chuẩn bị rất nhiều, không ngờ rằng, cô lại hóa hình ở rừng rậm nguyên thủy không có bất kỳ thứ gì. Mấy anh em nghĩ đến cảnh tượng đó thôi đã thấy đau lòng. Tựa như đã xác định người trong rừng rậm nguyên thủy chính là em út, hận không thể lập tức bay đến bên cạnh cô vậy. Lilith hoàn toàn bị quên trong góc thấy họ định đi, không hiểu vì sao lại bỗng cảm thấy hoảng hốt, loại cảm giác mãnh liệt như mình sắp mất đi một thứ gì đó vậy, vận mệnh có ý khiến cô ta ngăn họ lại, đầu óc cô ta ngốc ra, chạy trước chặn cửa, ngăn cản đường họ đi. Chờ phản ứng lại, khuôn mặt Lilith đỏ bừng, cô ta cắn đầu lưỡi mới nhờ đau đớn tìm lại vài phần lý trí, đè nén ý tưởng quỷ dị trong lòng, cô ta tận lực bình tĩnh hỏi, "Nếu các người đã tìm được tiểu thư Miffia, có phải ta có thể về nhà không?" Mervyn nhìn cô ta một cái, tuy cảm thấy giống cái trong rừng rậm nguyên thủy tám chín phần là em út họ, nhưng vì để chắc chắn, anh vẫn để quản gia dẫn Lilith xuống nghỉ ngơi, tạm thời giữ lại, "Xin lỗi tiểu thư Lilith, cô tạm thời theo Job xuống nghỉ ngơi một lát, còn chuyện chúng ta vừa nói thì chờ chúng ta trở về rồi quyết định có tiếp tục hay không, cô yên tâm, chúng ta sẽ bồi thường vì đã làm chậm trễ cô." Sắc mặt Lilith không phải rất đẹp, tuy cô ta biết làm Đại thiếu gia của chủ gia, người thừa kế Mervyn của gia tộc Robert nói chuyện với mình như vậy đã rất khách khí bình đẳng rồi, nhưng Lilith mẫn cảm, lại có cảm giác nhục nhã từ đoạn đối thoại không bình đẳng thân phận này. Tuy cô ta chỉ là một thú nhân của nhánh phụ gia tộc Robert, mồ côi cha mẹ từ nhỏ, nhưng cô ta chưa từng cảm thấy mình thấp hơn ai một bậc. Hôm nay, cô ta lại cảm nhận rõ ràng được sự bất bình đẳng mà chênh lệch thân phận mang đến. Bàn tay rũ bên hông nắm chặt lại, chịu đựng cảm giác nhục nhã khiến mình sắp tan vỡ, cứng đờ nói, "Ta không phải nhắc nhở các người bồi thường cho ta." Lilith hít sâu một hơi, nói tiếp, "Ta chỉ cảm thấy nếu đã tìm được tiểu thư Miffia thật sự, vậy thì cũng không cần ta nữa, ta tiếp tục ngốc ở đây cũng không có ý nghĩa." Abel tuổi nhỏ nhất nhìn Lilith nhỏ gầy, khuôn mặt lộ vẻ đồng tình, "Cũng không phải không có ý nghĩa, ít nhất cô có thể nhận được một khoản bồi thường xa xỉ, không phải cô vẫn luôn muốn dọn ra khỏi nhà bác cả sao? Có số tiền này, cô không cần phải sống nhờ nữa." Sự đồng tình của Abel lập tức kích thích Lilith, cô ta dùng sức cắn môi dưới, thậm chí còn nếm được mùi máu tươi, quật cường nhìn Abel, nghiêm túc và rõ ràng nói với cậu, "Ta sẽ tự mình kiếm tiền dọn ra, ta không cần tiền các ngươi cho." Abel không ngờ Lilith lại phản ứng lớn như vậy, khuôn mặt hiện lên nét kinh ngạc, nhún vai, "Được rồi được rồi, ta vốn còn tưởng cô sợ bác gái cô làm khó, muốn anh cả ta phái người nói một câu, nếu cô không cần thì quên đi." Carroll không kiên nhẫn nổi, nhìn Mervyn, "Anh cả, nếu cô ta muốn đi thì để cô ta đi đi. Cho cô ta tiền mà cô ta làm như hại cô ta vậy, không biết tốt xấu." "Em bớt một câu đi, sao ngày thường không thấy em nói nhiều như vậy?" Mervyn vươn tay vỗ đầu Carroll một cái rồi mới nhìn Lilith, "Carroll bị chiều hư, ta thay em ấy xin lỗi cô, nếu cô không muốn ở đây, ta sẽ bảo Job đưa cô về, tuy nhiên, nếu cô không cần tiền bồi thường, vậy đừng từ chối một vài món quả nhỏ trong nhà chuẩn bị." Lilith hiểu rõ tuy Mervyn ngoài miệng nói xin lỗi, nhưng trên thực tế chỉ là lễ độ thân sĩ mà thôi, nếu thật sự cảm thấy Carroll mạo phạm cô ta, vậy sẽ không nhẹ nhàng cho qua như thế, thậm chí còn chẳng bảo Carroll xin lỗi cô ta, chỉ dùng một vài món quà tống cổ cô ta. Lilith không nhịn được nghĩ, nếu cô ta không phải cô nhi của một nhánh trong gia tộc Robert mà là một thục nữ của đại gia tộc nào đó, vậy hôm nay Mervyn có còn thái độ khinh mạn này không? Mervyn chú ý đến cảm xúc nơi đáy mắt Lilith, không quá để tâm cười khẽ một tiếng, nói tiếp, "Chẳng qua là một vài món quà nhỏ giữa bạn bè với nhau thôi, tiểu thư Lilith không cần để tâm như vậy, nếu... Lúc sau còn cần tiểu thư Lilith hỗ trợ, ta hy vọng tiểu thư có thể suy nghĩ, đương nhiên, các điều kiện lúc trước ta đưa ra vẫn giữ nguyên." Lilith muốn kiên cường từ chối Mervyn trầm mặc. Cô ta nghĩ, Mervyn không hổ là người thừa kế được bồi dưỡng từ nhỏ. Đánh rắn bảy tấc, chuyên chọc nhân tâm. Cô ta giật giật khóe miệng, lộ ra một nụ cười khó coi, gật đầu, "Được." Sau khi Lilith rời đi, Coy vẫn luôn im lặng không nhịn được đánh giá, "Lòng tự trọng rất cao, lại không có thân phận tương xứng, cũng chẳng phải chuyện gì tốt." Carroll cười lạnh một tiếng, "Có liên quan gì đến chúng ta?" Coy sửng sốt một lát, cười khẽ, "Anh hai nói rất đúng." Rừng rậm nguyên thủy là một nơi nguy hiểm, mấy anh em không thể vào lỗ mãng lao vào, dù sao họ không thể bay từ trên đáp xuống giống gia tộc Hulk, họ còn phải đi xuyên nửa cánh rừng mà vào. Đến khi mấy anh em tìm được đám người Nguyễn Kiều, Nguyễn Kiều đã hóa hình xong. Nguyễn Kiều một lần nữa lấy hình thái người đứng trên mặt cỏ, không nhịn được mà thở phào một hơi. Cô vươn tay dùng sức nắm lại, cảm nhận sức mạnh trong cơ thể, phát hiện mình không bị suy yếu đi thì mới yên lòng. Nhưng mà cô yên lòng, Louis lại muốn điên. Anh vốn tưởng nhìn Nguyễn Kiều hóa hình đã đủkhiến anh lo lắng rồi, nhưng cô hóa hình xong, thấy hình người của cô, trái tim treo cao của anh làm cách nào cũng không xuống nổi. Quá gầy yếu, quá nhỏ bé rồi! Louis vô thức thả nhẹ hô hấp, ánh mắt dừng trên cái cổ mảnh khảnh của cô, anh lo mình hắt xì thôi cũng thổi gãy nó mất. Còn cả đôi chân mảnh khảnh như que củi kia nữa, anh chỉ sợ mình không cẩn thận quá sức một cái là gãy luôn. Louis lớn như vậy còn chưa gặp bất kỳ thú nhân nào nhỏ xinh hơn cô. Cho dù cô là thú nhân gia tộc Robert đi chăng nữa thì cũng quá bất thường! Louis hơi hối hận, nếu sớm biết bé ngoan thiếu dinh dưỡng thành thế này, anh nhất định sẽ không chọn ở lại dừng rậm dưỡng thương mà sẽ mang cô ra ngoài bổ sung thêm dinh dưỡng, "Bé ngoan, em có khỏe không? Có thấy khó chịu ở đâu không?" Nguyễn Kiều đang cảm thụ niềm vui khi một lần nữa làm người thì nghe được câu nói mang đầy bi thương như cô sắp qua đời của Louis, tức khắc ngốc người, "Em rất khỏe mà? Chưa bao giờ khỏe hơn lúc này!" Louis lại cảm thấy bé ngoan có thể đang sợ anh lo nên không nói thật, chỉ an ủi anh thôi. Không chỉ Louis nghĩ vậy, ngay cả đoàn thợ săn của gia tộc Hulk cũng nghĩ như vậy. Daryl vốn còn chờ Nguyễn Kiều hóa hình thành công thì cướp cô đi, nhưng giờ nhìn cô yếu ớt như thế, tức khắc không dám xúc động làm liều, sợ mình không cẩn thận giết chết người ta thì đến lúc đó người gia tộc Robert sẽ liều mạng với mình mất! Louis bỗng chốc hóa thành hình thú, "Bé ngoan, nếu em mệt thì ngồi nghỉ trên người anh đi." Nguyễn Kiều nhìn con sói trắng siêu to trước mặt, đôi mắt sáng lên, trước đó không cọ được hẳn hoi đã khiến cô tiếc nuối không thôi. Tuy không biết vì sao Louis lại chuyển sang hình thú, nhưng mà cơ hội cọ lông này, cô nhất định sẽ không bỏ qua! Cô lập tức ôm lấy cổ Louis, chôn mặt vào vùng lông mềm mại của anh, hít sâu một hơi. Sắc mặt Louis khẽ thay đổi, nhưng vì trên mặt đều là lông nên không ai nhận ra anh đang đỏ mặt, chỉ là đôi tai trên đầu run run, đôi mắt lam bịt kín một tầng hơi nước. Năm anh em Mervyn mới đuổi tới, chỉ ngửi mùi đã biết giống cái hóa hình kia chính là em út nhà bọn họ, còn chưa kịp vui vẻ đã thấy một màn trước mặt, tức khắc xây xẩm mặt mày, "!!!"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]