Chương trước
Chương sau
Trợ lý đứng chờ bên thấy người đại diện muốn phát hỏa, lập tức tiến lên, chắn ngang giữa hai người, đưa túi trong tay cho Quý Tinh Trạch, cười nói, "Anh Quý, anh thay một bộ quần áo nhé? Phóng viên đều đang ngồi xổm chờ, nếu chụp được anh như vậy, chắc sẽ viết linh tinh để bôi đen anh."
Quý Tinh Trạch cũng không kém tí đen này, nhưng tu dưỡng cơ bản của một idol thì anh vẫn có, cầm quần áo đi thay.
Nguyễn Kiều ở bên nhìn trong mắt, cô nhớ rõ trong nguyên tiểu thuyết có viết, người đại diện này của Quý Tinh Trạch rất rác rưởi.
Tầm mắt hắn hẹp hòi, sau khi cả nhóm hồng, hắn liều mạng áp bức nhóm Quý Tinh Trạch, căn bản không suy xét đến con đường phát triển sau đó, chuyện gì cũng nhận, vừa bận vừa mệt vừa ít tiền, Quý Tinh Trạch muốn tập trung ca hát, không muốn phí thời gian vào những chuyện đó nên mới nghĩ cách để công ty đồng ý cho anh ở nhà sáng tác một thời gian.
Thật ra anh không quan tâm thanh danh của mình thế nào, anh chỉ muốn nghiêm túc sáng tác nhạc, dùng tác phẩm để nói chuyện.
Không ngờ lúc anh tập trung nghiêm túc sáng tác nhạc, người đại diện lại nghĩ anh đã không còn giá trị lợi dụng, không bằng tập trung nâng đỡ Hạ Thần Nhiên mang sẵn tài nguyên, vì thế tự chủ trương thương lượng với công ty, lấy ca khúc Quý Tinh Trạch sáng tác cho Hạ Thần Nhiên hát.
Lúc ấy, Hạ Thần Nhiên vì quay bộ phim có rèm pha lớn của nữ chính, độ chú ý rất cao, ảnh sân khấu của Hạ Thần Nhiên bị cư dân mạng đào ra, họ đều bị sắc đẹp của hắn hấp dẫn, đau lòng cho anh chàng đáng thương vô tội bị liên lụy.
Công ty nhân dịp này cho hắn ra EP (Extended play - đĩa mở rộng) cá nhân, nháy mắt gia tăng lưu lượng của hắn, còn hai thành viên khác của nhóm, vì gần đây luôn chạy tổng nghệ nên cũng được kéo theo.
Chỉ có Quý Tinh Trạch, chẳng những không có gì cả, thậm chí chuyện anh và Hạ Thần Nhiên bất hòa còn bị lôi ra, bị dân mạng trào phúng một trận, fans của Hạ Thần Nhiên còn tự phát nhảy vào Official website của Quý Tinh Trạch bảo anh lăn ra khỏi đoàn, đừng hút máu của ca ca nhà họ.
Những tin xấu thật thật giả giả của Quý Tinh Trạch lúc trước cũng lần lượt bị moi ra, anh lập tức tiến vào trạng thái nửa tuyết tàng.
Người đại diện này như thế nào? Tuy không quan tâm người khác, nhưng trong lúc dẫn dắt Hạ Thần Nhiên, xác thật đã giúp Hạ Thần Nhiên không ít, nếu không có những thao tác của tên này, Hạ Thần Nhiên thực sự không nhanh hồng như vậy.
Nhưng giống với nguyên chủ, lúc hưởng thụ chỗ tốt thì không chủ động, cũng chẳng cự tuyệt, sau khi không dùng được nữa lại một chân đá văng. Hạ Thần Nhiên quả là một kẻ rất giỏi chơi trò qua cầu rút ván, cứ nhìn việc hắn giao nhược điểm của người đại diện cho công ty sau khi hồng lên là biết.
Nguyễn Kiều đang hồi ức cốt truyện, người đại diện bên này bị Quý Tinh Trạch nghẹn không chịu được, hít thở không thông, càng nhìn Nguyễn Kiều càng không vừa mắt, lệnh cho trợ lý, "Tiểu Dư, cậu đi xem di động của cô ta có chụp gì không nên chụp không."
Nguyễn Kiều cũng không phối hợp lấy di động ra, mà ôm tay cười lạnh, "Dù là cảnh sát, không có giấy tờ liên quan thì cũng không thể tùy tiện xem xét đồ riêng tư của người khác. Tôi thật sự chụp cái gì, anh có thể yêu cầu tôi xóa đi, nhưng muốn kiểm tra di động của tôi, xin lỗi, anh là ai?"
Nguyễn Kiều cười với hắn một cái, lấy một tờ giấy trong túi ra, viết số di động của luật sư rồi đập lên người đại diện, "Cầm số di động của luật sư nhà tôi đi, hoan nghênh anh tới truy cứu trách nhiệm pháp luật của tôi. Mặt khác, sửa đúng lại nhé, tôi không phải vị thành niên."
Mặt người đại diện tái cả rồi.
Ở lại cũng không còn ý nghĩa gì, Nguyễn Kiều không chờ Quý Tinh Trạch thay đồ xong đã đi rồi.
Quả nhiên, đám phóng viên ngồi xổm trước cửa Cục cảnh sát thấy có người đi từ trong ra, tức khắc nâng camera lên, kết quả, phát hiện là Nguyễn Kiều, một đám hậm hực thả xuống.
Nhưng vẫn có một vài phóng viên lại gần, nhìn Nguyễn Kiều mặt còn non choẹt, tưởng cô không hiểu gì, muốn lừa ít tin tức trong miệng cô.
Nguyễn Kiều mở to mắt nhìn, đôi mắt hồng hồng, vẻ mặt vô tội, "Anh nói gì?"
Phóng viên A: "Cô gái nhỏ, cô vừa ở Cục cảnh sát có thấy Quý Tinh Trạch không?"
Phóng viên B: "Anh ta là vì dùng chất cấm trong nhà bị báo cảnh sát, sau đó bị mang đến Cục cảnh sát ư?"
Phóng viên C: "Nghe nói anh ta ở nhà lừa gạt vị thành niên......" Còn chưa nói hết, hắn đã dừng lại, không nhịn được đánh giá Nguyễn Kiều, "Cô......"
Sự mẫn cảm với tin tức khiến họ theo bản năng nhắm ngay Nguyễn Kiều, ấn chụp ảnh.
Nguyễn Kiều suýt nữa bị đèn flash lóe mù mắt, tức khắc nắm đấm cứng lại.
Vì thế, Quý Tinh Trạch thay quần áo, còn chưa ra khỏi Cục cảnh sát đã thấy Nguyễn Kiều lại một lần nữa tiến vào, vào cùng cô còn có cả đám phóng viên mặt mũi bầm dập.
Đồng tử Quý Tinh Trạch hơi to ra, ánh mắt có chút ngạc nhiên.
Các phóng viên la hét ầm ĩ không ngừng, ồn ào náo loạn đến mức Cục cảnh sát không khác gì cái chợ.
Cảnh sát nhân dân không chịu nổi, đập mạnh lên bàn, "Trật tự! Các người nghĩ đây là cái chợ bán đồ ăn à? Im miệng hết cho tôi! Tụ tập gây sự trước cửa Cục cảnh sát? Các người kiêu ngạo thật đấy!"
Phóng viên C bị đánh thảm nhất ôm mắt, "Đồng chí cảnh sát, chuyện này không liên quan đến chúng tôi, là cô ta động tay, chúng tôi đều là người bị hại! Anh xem xem, cô ta đánh chúng tôi, còn đập hết camera của chúng tôi!"
Mấy phóng viên bị đánh khác cũng sôi nổi anh một câu tôi một câu, bắt đầu chỉ trích Nguyễn Kiều.
Cảnh sát phụ trách xử lý nhìn Nguyễn Kiều.
Nguyễn Kiều ngoan ngoãn ngồi trên ghế, vẻ mặt vô tội.
Cảnh sát nhân dân: "......"
Cảnh sát nhân dân: "Sao cháu lại vào rồi?"
Nguyễn Kiều chớp đôi mắt to, chân thành nhìn viên cảnh sát, "Bọn họ tự nhiên nhào vào, cháu bị hoảng sợ, cháu chỉ tự vệ thôi, hơn nữa giờ cháu yêu cầu báo cho luật sư của cháu, để anh ta tới xử lý."
Cảnh sát nhân dân híp mắt nhìn Nguyễn Kiều một cái, nói thật, nếu không phải bên ngoài Cục cảnh sát bây giờ vẫn còn là một mớ hỗn độn, ông không dám tin một người nhìn nhỏ bé mềm mại như Nguyễn Kiều lại có sức phá hoại lớn như thế.
Cảnh sát già biết những người có tiền đều nhiều việc nên gật đầu.
Quý Tinh Trạch ở bên nghe cô giả vờ, đột nhiên bật cười, bỗng nhớ câu một quyền đập vỡ đầu một người lúc cô giơ cánh tay bé như cọng giá lên khi ở nhà mình, chẳng lẽ là thật?
Những phóng viên cũng thấy được Quý Tinh Trạch phong cách khác biệt đứng bên, đôi mắt lập tức sáng ngời, vừa định ôm đồ xông lên, chợt nhớ ra, đồ bị Nguyễn Kiều đập cả rồi.
Họ không rảnh lo đào tin của Quý Tinh Trạch nữa, đồ bị Nguyễn Kiều đập hết, còn đào bằng niềm tin à!
Người đại diện và trợ lý bị bộ dạng của đám phóng viên dọa hoảng, nghi ngờ nhìn qua Nguyễn Kiều, kinh nghi bất định.
Luật sư của Nguyễn Kiều tới rất nhanh, xem xét Nguyễn Kiều trước, phát hiện cô không có việc gì, mà đám phóng viên thì ngược lại, một đám mặt mũi bầm dập, lập tức bình tĩnh, lấy ra một xấp chi phiếu, "Đại tiểu thư của chúng tôi đánh người và đập thiết bị là không đúng, tôi thay mặt tiểu thư của chúng tôi xin lỗi các vị, chúng tôi sẽ bồi thường đầy đủ."
Luật sư hành động rất nhanh, lập tức giải hòa cùng với các phóng viên, hơn nữa còn xử lý xong vấn đề tiền bồi thường, "Về phần bồi thường, các vị còn dị nghị gì không?"
Các phóng viên thấy đối phương đưa tiền thống khoái, còn cho thêm tiền bồi thường, tức khắc biểu cảm tốt hơn, lắc đầu.
Luật sư gật đầu, "Vậy được rồi, giờ chúng ta nói sang chuyện các vị tùy tiện chụp ảnh đại tiểu thư của chúng tôi, trong tình huống đại tiểu thư của chúng tôi không đồng ý, có ý định bạo lực quay chụp, hơn nữa còn định bịa đặt sáng tác những tin tức không thật về đại tiểu thư của chúng tôi, khiến đại tiểu thư của chúng tôi bị kinh hách đi."
Các phóng viên: "......"
Quý Tinh Trạch ở bên thấy luật sư của Nguyễn Kiều xử lý chuyện này sấm rền gió cuốn, căn bản sẽ không để cô phải thiệt thì cười một tiếng, gọi người đại diện và trợ lý đang ngây người, "Đi thôi."
Nguyễn Kiều nghe tiếng quay đầu nhìn thoáng qua, vừa lúc thấy bóng anh đi ra ngoài.
Không hổ là người có nhan sắc áp cả Hạ Thần Nhiên, chỉ một bóng lưng thôi cũng khiến người ta động lòng.
Luật sư đang tranh cãi với đám phóng viên thấy ánh mắt của Nguyễn Kiều, cũng liếc qua cửa lớn Cục cảnh sát không một bóng người.
Ra khỏi Cục cảnh sát, Nguyễn Kiều cảm thấy tai mình ong ong, hôm nay cô vừa xuyên qua đã đối mặt với sự chất vấn của nam chính, lại úng đầu chạy tới ăn vạ mục tiêu nhiệm vụ rồi thất bại, giờ cô không muốn làm gì hết, chỉ muốn tìm một cái giường để vùi mình vào thôi.
Luật sư cũng nghe được chuyện Nguyễn Kiều làm gần đây, thấy cô mặc bộ quần áo bình thường, không hỏi gì cả, "Không lái xe? Tôi đưa cô về nhà cũ?"
Nguyễn Kiều xua tay, "Anh đi đi, hôm nay tôi không về."
"Vậy cô đi đâu? Tôi đưa cô đi." Luật sư thấy sắc mặt Nguyễn Kiều trắng bệch, bỏ thêm câu, "Hay tôi đưa cô tới bệnh viện? Nếu cô mà xảy ra chuyện gì, Vệ tổng sẽ xé tôi."
Nguyễn Kiều vỗ vai luật sư, "Không cần, tôi không sao, tôi gọi xe là được, đồ vẫn còn để nhà bạn, qua lấy về đây, hẹn gặp lại."
Luật sư đứng tại chỗ nhìn Nguyễn Kiều lên xe đi rồi, không nhịn được lấy di động ra gửi tin cho Vệ Tùng.
Vệ Tùng rất quan tâm em gái, cũng dặn luật sư thường ngày để ý cô nhiều hơn, thấy luật sư gửi tin tới, không quan tâm là mình đang mở họp, lập tức mở tin nhắn ra đọc.
[Lâu Tề: Vệ tổng, Đại tiểu thư lần này có vẻ thật sự từ bỏ Hạ thiếu rồi, hôm nay chẳng những triệt tư khỏi đoàn phim của Hạ thiếu, còn bảo tôi nhanh chóng thống kê các khoản đã chi trên người Hạ thiếu, gửi mail cho cậu ta.]
Vệ Tùng sửng sốt, khuôn mặt luôn nghiêm túc bỗng thả lỏng, chỉ là anh còn chưa kịp vui vẻ, luật sư đã gửi tin tiếp theo đến.
[Lâu Tề: Nhưng mà, Đại tiểu thư hình như di tình biệt luyến một sao nam, hôm nay còn vì sao nam kia mà vào Cục cảnh sát hai lần.]
Vệ Tùng: "......" Thuộc tính hám trai này của em gái anh không nhổ tận gốc được, phải không?!
Nguyễn Kiều hoàn toàn không biết luật sư đã mách lẻo với anh mình, gọi xe trực tiếp đến khu Quý Tinh Trạch ở, hơn nữa còn bỏ vốn mua căn hộ đối diện với Quý Tinh Trạch.
Đại khái là do sáng tác đói bụng, Quý Tinh Trạch nửa đêm gọi cơm hộp.
Anh trai giao cơm tới gõ cửa nửa ngày không thấy ai mở. Nguyễn Kiều có hệ thống nhắc nhở lập tức tỉnh, mơ màng ra cửa, nhìn thoáng qua anh trai giao cơm, không chút khách khí nói: "Anh trai tôi chắc đang bận, không nghe thấy, anh đưa cho tôi đi, lát tôi đưa cho anh ấy sau."
Anh trai giao cơm không nghĩ nhiều, còn chân thành cảm ơn Nguyễn Kiều.
Nguyễn Kiều cười ngọt ngào với anh ta một cái, "Không khách khí."
Ngọt đến mức anh trai giao cơm không dám nhìn cô, đỏ mặt vội vào thang máy đi mất.
Quý Tinh Trạch gọi cơm xong, linh cảm đột nhiên dâng trào, lao vào ngồi sáng tác, cuối cùng cũng nhớ tới cơm hộp mình gọi. Kết quả, vừa đến phòng khách, còn chưa bật đèn, anh đã nghe thấy cửa lớn nhà mình kêu răng rắc, sau đó từ từ mở ra. Bước chân anh sững lại.
Ánh đèn ngoài hành lang mờ nhạt, từ cánh cửa dần mở, anh thấy được một cái váy dài màu trắng, sau đó là mái tóc đen nhánh rũ trên vai, tuy còn chưa thấy mặt, nhưng mà...... Những bộ phim ma trước kia từng xem xuất hiện liên tục trong đầu, sắc mặt anh lập tức cứng đờ.
Anh có xúc động muốn bỏ chạy, nhưng tay chân lại không thể động đậy.
Lưng bỗng cảm thấy lạnh toát.
Sau đó, cánh cửa hoàn toàn mở, lộ ra khuôn mặt tái nhợt của Nguyễn Kiều, cô nhắm mắt đứng đó, trong tay còn cầm theo một hộp cơm.
Quý Tinh Trạch: "......"
Má!
Tác giả có lời muốn nói:
Nam chính: Nói thật, trong giây phút đó, tôi nghĩ tôi không còn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.