Tần Vân Huyên nghẹn, sắc mặt lạnh hơn, "Sao có thể giống nhau? Lúc trước ngươi rơi xuống hồ, ta vì cứu ngươi nên bất đắc dĩ huỷ hoại danh tiết của ngươi do đó mới cầu Hoàng thượng ban chỉ." Nguyễn Kiều không nói gì, ôm cánh tay nhìn chằm chằm Tần Vân Huyên, "À" một tiếng. Tuy không nói gì, nhưng biểu đạt lại rất rõ ràng. Tần Vân Huyên hít một hơi, tận lực giữ giọng bình tĩnh, "Ta không quan tâm trước đây ngươi thế nào, muốn gả cho ai. Nhưng giờ ngươi đã gả vào phủ Tướng quân, gả cho ta, ngươi nên giữ quy tắc của phủ Tướng quân." Y nhìn lướt qua kệ sách phía sau Nguyễn Kiều, ánh mắt mờ mịt dừng lại ở cái tráp bị Nguyễn Kiều động vào một lát, nhìn thấy dấu vết bị động đến, "Ngươi động đến cái tráp kia?" Không đợi Nguyễn Kiều trả lời, Tần Vân Huyên đã tiến lại, vẻ mặt khó coi kéo Nguyễn Kiều ra, cầm tráp lên, vừa mở vừa chất vấn, "Ngươi động vào làm gì? Ngươi có biết bên trong là gì không! Tất cả đồ trong thư phòng đều là tư liệu tuyệt mật hoặc là thư tín, nếu bị lộ ra ngoài......" Tần Vân Huyên im bặt, y xách ra tờ giấy vẽ con rùa đen ra, chú ý thấy trên đó còn có tên của mình, "Đây là cái gì?" "Tranh vẽ ngươi, không nhìn ra à? Ta còn viết tên bên cạnh còn gì." Đối mặt với tầm mắt ngạc nhiên của y, Nguyễn Kiều cong môi, "Vì Lục điện hạ mà ngươi nguyện hy sinh bản thân cưới ta, ta còn tưởng ngươi hiểu thuộc tính của mình, xem ra là ta sai." Nguyễn Kiều khắc nghiệt như vậy khiến hệ thống sợ ngây người, [Kiều Kiều, cô nói vậy được không? Lỡ y thẹn quá thành giận mà ly hôn với cô là nhiệm vụ của chúng ta thất bại đấy!] "Không thất bại đâu." Nguyễn Kiều cười khẽ, "Giờ y chưa biết chân tướng, vì kiềm chế không để tôi đi dây dưa với Sở Tiêu, y sẽ nhịn." [Vậy cô không định nói chân tướng cho y à?] "Vì sao phải nói cho y? Bộ dáng y vừa không kiên nhẫn với tôi lại không thể không có lệ với tôi đúng là chơi vui mà? Hơn nữa không phải cậu bảo tôi không được OOC sao?" [Hở?] Hệ thống ngẩn ngơ, [Nhưng thế giới trước......] "Thế giới trước là thế giới trước, khi đó tôi và Bùi Chỉ Hành không thân, y hoàn toàn không biết tôi là người thế nào, đã trải qua những gì. Nhưng thế giới này thì khác, nguyên chủ có thể nói là lớn lên cùng họ, dù không thân thì cũng hiểu biết một hai. Tôi muốn thay đổi thì còn cần một quá trình." Nguyễn Kiều rũ mắt, nàng không thích câu chuyện này lắm, cũng không thích các nhân vật trong câu chuyện này. Tuy Tần Vân Huyên rất đáng thương, nhưng Nguyễn Kiều không thích y. Nếu nói Tần Vân Huyên cực kỳ thê thảm, vậy nguyên chủ còn thê thảm gấp mười lần, cả cuộc đời của nàng ấy từ khi bắt đầu đã là bi kịch. Nguyên chủ là chất nữ nhà mẹ đẻ của Hoàng hậu, từ nhỏ đã bị đưa vào trong cung, nói là để nàng ấy làm bạn với Hoàng hậu, nhưng ý định sâu xa trong đó là gì thì người sáng suốt đều hiểu. Thanh mai trúc mã cùng lớn lên, lại có cô mẫu là Hoàng hậu, nói không chừng vài năm sau Lâm gia họ sẽ lại có thêm một Hoàng hậu. Nhưng mà Hoàng hậu lại không muốn, dù có cưới chất nữ này không thì nhà mẹ đẻ đều đứng về phía nàng ấy và nhi tử, so với lãng phí tài nguyên, không bằng dùng vị trí chính thê của nhi tử đổi lấy một trợ lực khác. Vì thế, khi nguyên chủ rất thích Lục hoàng tử do Quý phi sinh ra, Hoàng hậu không những không ngăn cản mà còn thấy vui mừng. Sau đó nguyên chủ vì cứu Sở Tiêu mà để lại di chứng, thấy mình lớn tuổi mà Sở Tiêu còn không chịu cưới mình, Quý phi cũng bắt đầu chọn chính thê cho Sở Tiêu, nàng ấy vừa vội vừa giận, dưới sự giận dữ, nàng ấy dùng phương pháp hại người mà chẳng ích ta kia. Cũng không biết nàng ấy tìm đâu ra xuân dược, luyến tiếc cho Sở Tiêu ăn nên tự mình nuốt rồi đi ăn vạ Sở Tiêu, nào ngờ chưa tới gần đã bị Tần Vân Huyên ngăn cản. Tần Vân Huyên trói chặt nàng ấy lại, còn mạnh mẽ đưa đến Thái Y Viện. Chẳng những mưu tính không thành mà còn suýt mất mạng, vất vả lắm mới được cứu về thì lại phát hiện mình chẳng những đã bị tứ hôn cho Tần Vân Huyên mà còn gả xong luôn rồi! Nguyên chủ hỏng mất luôn, nếu không phải Hoàng hậu ngấm ngầm bảo nàng ấy, nếu có thể giúp bệ hạ, xong việc sẽ để nàng ấy gả cho Sở Tiêu, chỉ sợ từ lúc đó nguyên chủ đã không sống nổi nữa. Cả đời nàng ấy đều bị coi như một quân cờ, dù đến cuối cùng, viên cờ này hỏng bị nhốt ở phủ Tướng quân. Sau khi Tần Vân Huyên tạo phản còn bị Hoàng đế giết chết cho hả giận. Nhìn Tần Vân Huyên bị mình chọc cho tức điên, Nguyễn Kiều cong cong khoé mắt, "Nam phụ này cần phải dạy dỗ, để y chịu chút đau khổ đã." Hệ thống không rõ thế giới này không khác thế giới trước lắm, vì sao Nguyễn Kiều lại đối xử khác nhau? Nguyễn Kiều cười, không trả lời nó, thế giới trước, Bùi Chỉ Hành rất có trách nhiệm, tuy không thích nguyên chủ, nhưng y đã cưới người ta thì sẽ phụ trách với người ta. Mà thế giới này, nguyên chủ tuy làm sai, nhưng Tần Vân Huyên cũng không tốt lành gì, nếu không phải vì trước đó y giúp Sở Tiêu nên ép nguyên chủ gả, những bi kịch sau này do nguyên chủ làm sẽ không xảy ra, vậy thì giống nhau sao được? Có lẽ nguyên chủ tồn tại, chỉ vì tác giả cần một công cụ để khiến Tần Vân Huyên hắc hoá đối địch với nam chủ mà thôi. Muốn trách chỉ có thể trách tác giả, nhưng mà cũng không ảnh hưởng đến việc Nguyễn Kiều không vui. Tần Vân Huyên hoàn toàn không biết Nguyễn Kiều đang nghĩ gì, y bị nàng chọc tức đến cười, "Ngươi ta có câu cá tìm cá, tôm tìm tôm, ta là rùa đen thì ngươi là gì? Vương bát?" Nguyễn Kiều: "......" Nàng không ngờ Tần Vân Huyên lại tàn nhẫn như vậy, vì mắng nàng mà tự nhận mình là rùa đen luôn! Tần Vân Huyên này quả thực đã gợi lên được ý chí chiến đấu của Nguyễn Kiều. Nàng cũng cười, khiêu khích Tần Vân Huyên, "Vậy được đấy, đây là xưng hô đặc biệt của phu thê chúng ta, sau này ta gọi ngươi là 'Quy Quy', ngươi có thể gọi ta là 'Bát Bát', ai không gọi thì là heo!" Tần Vân Huyên: "............" Không biết vì sao, rõ ràng y vào bắt Nguyễn Kiều, kết quả không nói được mấy câu đã bị nàng kéo chạy trật, giờ còn bị mắng nữa luôn. Tần Vân Huyên dứt khoát vờ như không nghe thấy, cúi đầu xem thư bên trong, chỉ lật một lát, y đã dừng lại, lấy ra bức thư bị bóc sáp, vẻ mặt y dần bình đạm, "Ngươi luôn định nói sang chuyện khác, có phải vì che giấu sự thật ngươi đã mở ra đọc không?" "Ta đọc thì sao?" Biểu cảm của Nguyễn Kiều hoàn toàn không chột dạ, nàng dựa vào kệ sách, tuy vì chiều cao nên phải ngửa đầu nhìn y, nhưng lại như đang nhìn xuống y vậy, "Ngươi cảm thấy ta là thám tử nước địch?" Tần Vân Huyên không ngờ phản ứng của nàng lại như vậy, không biết nàng đang nghĩ gì, nhưng vẫn phản bác, "...... Không có." "Ngươi nói bậy, rõ ràng ngươi đang nghĩ trong lòng như vậy! Tần Vân Huyên, có phải đầu óc ngươi có vấn đề rồi không? Cô mẫu ta là Hoàng hậu, dượng của ta là Hoàng đế, cha của ta là Quốc cữu, ngươi cảm thấy ta sẽ là thám tử của nước nào?" Nguyễn Kiều lộ ra vẻ cao ngạo khinh thường, "Chúng cũng xứng?" Tần Vân Huyên: "......" Y thật sự bị da mặt dày ngang tường thành của Nguyễn Kiều dọa rồi. Nhưng mà, nếu da mặt không dày như thế thì cũng không dây dưa với Sở Tiêu bao nhiêu năm dù biết người ta không thích mình. Y lập tức nghĩ thông suốt. Vì thế, y không quanh co lòng vòng nữa, hỏi thẳng, "Ta không nghĩ ngươi là thám tử nước địch. Nhưng Lâm A Kiều, ngươi nói cho ta biết, ngươi vào thư phòng của ta, tìm tráp để mật tín của ta, còn tự mình mở ra xem thư bên trong. Ngươi muốn làm gì?" Nguyễn Kiều đã sớm nghĩ được cách đối đáp, nghe vậy cũng không hoảng hốt, còn trả đũa luôn, "Ta muốn xem có phải là Lục điện hạ viết cho ngươi không, ngươi vì hắn huỷ hoại nhân duyên của ta, ta muốn biết hắn có từng quan tâm ta chút nào không." Nàng cố ý nhíu mày, vẻ mặt tự giễu, nói xong vốn định ôm ngực làm bộ, kết quả yết hầu đột nhiên ngứa lên, ho khan liên tục. Sau đó, nàng phun máu đầy mặt Tần Vân Huyên.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]