Tác giả: Kiều Lam Sáng sớm hôm sau, ba người vừa vệ sinh cá nhân chuẩn bị dùng bữa sáng thì cửa lớn đột nhiên bị gõ vang. Ba người vừa dọn đến kinh thành, còn chưa kịp chào hỏi hàng xóm, trừ nam nhân trung niên ra thì không quen ai, không cần đoán cũng biết là ai tới. Dù sao quản gia của nam nhân trung niên sẽ không lễ phép gõ cửa nhà người ta từ sáng sớm như vậy. Bùi Chỉ Hành buông bát đi mở cửa, một lát sau quả nhiên thấy nam nhân trung niên đi vào. Ông chỉ tiến cung hai ngày đã khôi phục được chòm râu xồm xoàm và vẻ mặt tang thương của mình, đập vào mắt Nguyễn Kiều khiến nàng cay hết cả mắt. Ông vốn đang mặt mày ủ ê, kết quả vừa thấy đồ ăn sáng trên bàn thì như mặt đất khô cằn đón chờ cam tuyền đến, đôi mắt toả sáng như sao. Ông chà xát đôi tay, hoàn toàn không cảm thấy mình là người ngoài, "May mà ta tới nhanh còn kịp. Trước kia không biết còn không cảm thấy gì, giờ ăn đồ ăn của nàng, hai ngày nay ta ở trong cũng ăn cũng không ngon, chính ta cũng thấy ta như mất hồn ấy." Người nấu đương nhiên thích nghe người ta khen đồ ăn của mình, Bùi mẫu được khen vui vẻ hơn nhiều, "Thích thì ăn nhiều một chút, đồ ăn sáng ta làm có lẽ không đủ, ta đi nấu thêm bát mì." "Ấy! Không vội, đủ rồi mà, nàng không cần đi đâu, mau ngồi xuống ăn đi, ta ăn lót một chút là được, lát không đủ thì ta đi nấu." Thấy Bùi mẫu muốn đi, nam nhân trung niên vội kéo tay bà lại. Sau đó ông phản ứng lại, lập tức nhận ra hành động của mình không ổn, mau chóng buông ra, "Xin lỗi, xin lỗi, ta không cố ý đường đột nàng!" Bùi mẫu cười, "Không sao." Nam nhân trung niên nhìn nụ cười của Bùi mẫu đến ngẩn ngơ, nhao nhao như một tiểu tử, nhanh chóng kéo cái ghế trước mặt Bùi mẫu ra, còn ân cần dùng ống tay áo lau qua, "Lau xong rồi, nàng ngồi đi." Nhìn hai người quen thuộc đến vậy, Nguyễn Kiều bưng vỉ bánh bao hấp trong tay, lập tức quay đầu nhìn Bùi Chỉ Hành. Quả nhiên nàng phát hiện, mặt Bùi Chỉ Hành không có biểu cảm gì, nhưng đôi mắt lại rất không vui híp lại. Nguyễn Kiều cười khẽ, dịch bước đến cạnh y, chọc cánh tay y. Bùi Chỉ Hành cảm nhận được thì cúi đầu. Nguyễn Kiều nhỏ giọng nói, "Không phải trước đó chàng nói chàng mặc kệ, để nương làm chủ sao? Sao giờ lại lộ ra biểu cảm này?" "Ta chỉ nói ta không can thiệp, không có nghĩa là ta muốn nhìn thấy hắn xum xoe với nương." "Trời sắp mưa, nương phải gả cho người, nghĩ thoáng chút đi." Nguyễn Kiều vốn muốn vỗ vai y, nhưng vươn tay lại phát hiện vành tai y có vẻ sờ rất thích, vì thế chuyển hướng lên nắm vành tai Bùi Chỉ Hành. Bùi Chỉ Hành cứng đờ, vành tai mẫn cảm đỏ lên, y đột nhiên cầm lấy bàn tay đang vuốt lung tung của Nguyễn Kiều, sau đó kéo xuống, ngoài miệng thì nói nàng "Thành thật chút" nhưng lại nắm chặt lấy bàn tay nhỏ của nàng dưới ống tay áo. Nguyễn Kiều cười khúc khích, Bùi Chỉ Hành không nhìn nàng, tầm mắt nhìn thẳng, có chút chột dạ, gò má cũng hơi hồng. Nhà họ không có thói quen không nói chuyện lúc ăn và ngủ, Nguyễn Kiều thấy nam nhân trung niên ăn rất vui vẻ, nhưng mày lại nhíu chặt thì hỏi, "La thúc, có chuyện gì sao? Ta thấy thúc luôn mặt ủ mày chau." "Một chuyện rất phiền toái." Nam nhân trung niên thở dài một hơi, tốc độ ăn bánh bao cũng chậm lại, nhưng cũng sẽ không nói kỹ với Nguyễn Kiều, chỉ dặn dò, "Hai ngày tới bên ngoài sẽ rất loạn, mọi người ở nhà, có thể không ra ngoài thì không ra ngoài, ta sẽ dặn quản gia mua đồ thì mua cho bên này luôn." Ánh mắt Bùi Chỉ Hành hơi tối, "Muốn động đến ai? Chứng cứ trong tay thúc còn không đầy đủ, giờ mọi người bị quan sát kỹ thì hẳn cũng không có cách nào khác?" Nam nhân trung niên cảnh giác, trong mắt hiện lên cảnh giác, nhưng sau đó lại nghĩ đến Bùi Chỉ Hành yêu nghiệt như vậy thì sao ông giấu được, dù có giấu được thì gia hỏa này sớm muộn cũng tự đoán được. Thay vì giấu, còn không bằng nói thẳng ra, chưa biết chừng y sẽ cho mình gợi ý gì đó. Nam nhân trung niên nghĩ thông suốt thì gật đầu. "Ta giúp thúc." Bùi Chỉ Hành khó được lộ nụ cười hiền lành với nam nhân trung niên, khiến ông thụ sủng nhược kinh, "Thật sao?" "Đương nhiên." "Vậy được, lát con đến thư phòng, ta và trò nói kỹ càng." "Không cần, trước không nói đến việc có người nào ban ngày ban mặt nhàm chán vào gia đình bình dân chúng ta, giờ tất cả các cửa đều mở, có người vào, chúng ta lại không phát hiện sao?" Nam nhân trung niên có cảm giác IQ của mình bị xem thường, ho nhẹ một tiếng, cứng đờ chuyển sang chuyện khác, "Vậy trò định giúp ta thế nào? Có cách gì chưa?" Bùi Chỉ Hành rót sữa đậu nành cho Nguyễn Kiều, rũ mắt nhàn nhạt đáp, "Các người còn không phải thiếu một cái lỗ để xé nát họ sao, ta có thể thu hút sự chú ý của họ giúp các người động thủ." Nam nhân trung niên đoán được ý y, lập tức kinh ngạc, "Ý của trò là......?" Bùi Chỉ Hành không nhìn ông, đặt bát sữa đậu nành đến trước mặt Nguyễn Kiều, tuỳ ý nói, "Thân phận ta khá thích hợp." "Không được, ta không đồng ý." Nam nhân trung niên nghe y xác nhận thì lập tức từ chối, kiên quyết không thể phản bác, "Ta sẽ nghĩ cách khác, nếu biết rõ có nguy hiểm mà còn lấy trò ra làm bia ngắm, vậy ta sẽ thành người thế nào! Ta không thể nào để trò đi." "Nếu nguy hiểm mà thúc nói là đối địch với phủ An Quốc Công, thì khi nam nhân kia tái hôn đã là đối địch chúng ta rồi." "Ta biết! Nhưng hiện giờ họ không biết các người vào kinh, nếu đã vậy thì cần gì phải làm lộ bản thân, khiến ba người gặp phiền toái?" Nam nhân trung niên không tán đồng nhìn Bùi Chỉ Hành, mặt chỉ kém viết 'Trò rảnh quá nên tìm việc làm hở'. "À, nếu nguyên nhân thúc không đồng ý là vì chuyện này, thì thúc không cần băn khoăn." Bùi Chỉ Hành buông đũa, nhìn nam nhân trung niên, "Vì tối qua chúng ta đã bắt hai nhóm sát thủ. Nếu đoán không lầm thì cả hai đều do phủ An Quốc Công phái tới." Nam nhân trung niên: "!!!" Đũa trong tay ông rơi xuống, "Cái... Cái gì?!" "Hai nhóm sát thủ, không có bất kỳ đồ vật gì chứng minh thân phận, một nhóm giấu thuốc độc dưới răng, một nhóm sở hữu vũ khí rất tốt, sợ là chỉ có xưởng rèn vũ khí của triều đình mới có được, ta tìm được hoa văn không rõ ràng khắc trên đao, sau khi xác nhận, đây là vũ khí ở xưởng rèn phía tây kinh thành, đao của hai nhóm người tuy không cùng một kiểu nhưng lại cùng một ấn ký." "Ta nhớ rõ, An Quốc Công quản xưởng vũ khí phía tây kinh thành nhỉ? Dù đao đó là sản xuất âm thầm hay mất trộm thì các người đều có thể lợi dụng." Nam nhân trung niên không biết mình nên tỏ thái độ thế nào mới tốt, nghẹn một hồi lâu mới gian nan nuốt nước miếng, "Lợi dụng thế nào? Hơn nữa đêm qua mọi người bắt được người, còn bắt tận hai nhóm, sáng nay đã xác nhận rõ ràng thân phận của đối phương, còn tìm được chứng cứ?" Bùi Chỉ Hành: "Đêm qua." Nam nhân trung niên không theo kịp suy nghĩ của Bùi Chỉ Hành, "Cái gì?" Bùi Chỉ Hành: "Đêm qua xác nhận rồi." "Vậy sao con xác nhận được ấn ký đó là của xưởng rèn phía Tây kinh thành?" Nam nhân trung niên còn nghi hoặc, Bùi Chỉ Hành luôn ở huyện Lâm Đường, ông hoàn toàn không đoán được y có thể biết được ấn ký độc của xưởng rèn phía Tây kia. "Thúc nói cho ta." Bùi Chỉ Hành bình tĩnh gắp một cái bánh bao cho Nguyễn Kiều xong rồi trả lời. Nam nhân trung niên sặc, "Ta nói cho con hồi nào? Sao ta không biết!" Ông ta dám cam đoan, đám cáo già trong triều cứ mười người thì chín người không biết ấn ký của xưởng rèn kia thế nào. Bùi Chỉ Hành ghét bỏ nhìn nam nhân trung niên, nhưng thấy ông thật sự không nghĩ ra nên đành nhắc nhở, "Một tháng trước, trên đường chúng ta đến kinh, thúc đã nói với ta, lúc Tiên đế còn tại vị, An Quốc Công đã theo Tiên đế ngự giá xuất chinh khắp nơi, chẳng những quân công lớn lao, còn từng cứu Tiên đế một mạng nên mới được phong là Quốc Công." "Hở......" Nam nhân trung niên mờ mịt, "Vậy thì liên quan gì đến ấn ký của xưởng rèn phía tây kinh thành?" "Thúc đã nói với ta, trước kia An Quốc Công tòng quân, nhiều thế hệ trong gia đình đều là thợ rèn, tinh thông rèn sắt. Vậy nên ta đoán hắn được phong Quốc Công không chỉ vì cứu mạng Tiên đế hay những quân công kia, mà còn bởi vì hắn đã dâng lên tài đúc sắt tổ truyền. Trùng hợp là nhà ta từng có một vũ khí Phó gia tạo ra, lúc ta còn nhỏ, cầm thưởng thức thì phát hiện ấn ký kia." Nam nhân trung niên nghẹn một hồi, nghe tên tiểu tử thúi này nói vòng vo mãi, cứ tưởng sẽ có bí mật kinh thiên động địa nào cơ, kết quả thì chỉ có thế này á? Nói thẳng là đã từng thấy thì được rồi, cần gì đi vòng một đường dài như vậy làm chi! Một chuyện vốn chỉ kéo dài hai câu lại bị kéo dài lê thê ra hơn hai trăm từ! Nguyễn Kiều ở bên thấy biểu cảm của nam nhân trung niên thay đổi liên tục, nhìn đến buồn cười, nàng đoán Bùi Chỉ Hành chắc chắn cố ý, y đang khó chịu vì nam nhân trung niên cứ xum xoe với Bùi mẫu nên cố ý trả thù! Không ngờ Bùi cử nhân hơi cũ kỹ cũng sẽ ấu trĩ như vậy. Nguyễn Kiều vì giữ mặt mũi cho nam nhân trung niên nên không bật cười. Nam nhân trung niên nghẹn khuất nhìn Bùi Chỉ Hành một cái, sau đó vô cùng đáng thương nhìn qua Bùi mẫu bên cạnh luôn im lặng. Tầm mắt đó quá chuyên chú, khiến Bùi mẫu thật sự không thể vờ như người tàng hình nữa, lên tiếng, "La thúc dạy con lâu như vậy, tuy cả hai không có danh sư đồ, nhưng cũng đã là sư đồ, hắn lại không trêu chọc con, con bắt nạt La thúc con làm gì?" Nam nhân trung niên nghe Bùi mẫu nói thì sáng mắt, khoe khoang nhìn qua Bùi Chỉ Hành, lại thấy y đang cười. Ông bị nụ cười của y làm cho sởn tóc gáy, chút đắc ý vừa rồi lập tức biến mất vô tung, cố nhịn lại nước mắt còn đắng chát hơn hoàng liên, cười nói đỡ Bùi Chỉ Hành, "Không đâu, không đâu, Hành Ca Nhi đâu có bắt nạt ta? Nó đã giúp ta một đại ân đấy. Lần này ta rụng mất không ít tóc, nếu không có nó thì ta còn gặp nhiều phiền toái hơn."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]