Chương trước
Chương sau
Tác giả: Kiều Lam
Hệ thống nghe Nguyễn Kiều nói thì dị nghị, [Rõ ràng cô mới gặp Bùi Trì Ngọc có một lần thôi mà?!]
Nguyễn Kiều trợn trắng mắt, "Chẳng lẽ Bùi Trì Ngọc sẽ chạy đến nói cho Bùi Chỉ Hành à? Nếu không thể thì phải nói sao cho càng nghiêm trọng thì mới càng khiến Bùi Chỉ Hành chú ý chứ!"
Hệ thống ngốc ngớ người, phát hiện Bùi Chỉ Hành đúng là đã hoài nghi như lời Nguyễn Kiều nói thì hổ thẹn, [Xin lỗi, Kiều Kiều. Tôi không nên nghi ngờ cách làm của cô, sau này tôi sẽ không như vậy nữa huhu.]
Nghe hệ thống nói, Nguyễn Kiều suýt nữa cười thành tiếng trước mặt Bùi Chỉ Hành, đúng là đứa trẻ đáng yêu.
Đám cướp đã ngã rạp trên đất hết nên ba người không thể khiêng hết cả đám đến nha môn được, cuối cùng thương lượng xong, họ trói hết cả đám lại, Bùi mẫu ở lại cùng với Nguyễn Kiều cực kỳ trâu bò trông coi đám này, Bùi Chỉ Hành với chỉ số IQ cao thì cưỡi ngựa đến tỉnh thành báo quan.
Gần đây vì có tin đồn quan lớn từ kinh thành tới tuần tra nên các quan viên đều co đầu rụt cổ, cẩn thận vô cùng, sợ sơ ý cái là cái mũ chuồn chuồn của mình cũng bay luôn.
Đặc biệt là tỉnh thành, vì sắp thi hương nên quản càng nghiêm ngặt hơn.
Vừa nghe nói có người nhân lúc này mai phục ngoài thành chặn giết tú tài đi thi, tri phủ lập tức nổi trận lôi đình, chuyện tội ác tài trời như vậy không thể dung tha, nên lập tức phái người đi cùng Bùi Chỉ Hành đến tróc nã về quy án.
Đám người Chu Hưng bị hắt nước lạnh nên tỉnh lại, chúng hoàn toàn không ngờ mình từng xử lý trót lọt bao nhiêu chuyện cho chủ tử lại thua trong tay nương tử của một tú tài.
Đám tên lùn chẳng qua chỉ là đám côn đồ do bọn hắn tìm tới cõng nồi thôi, bị doạ có tí đã khai ra chuyện Chu Hưng và Đinh Tam dặn mình làm, người ra lệnh còn ở huyện Lâm Đường, Chu Hưng lại không chịu khai báo, nên nha môn tạm thời bắt giữ đám người Chu Hưng.
Sau khi đưa người vào nha môn, Bùi Chỉ Hành cuối cùng không đặt dám người kia trong lòng nữa.
Ba người thuê một tiểu viện cách trường thi không xa, Nguyễn Kiều vốn tưởng Bùi mẫu sẽ xa cách mình, cũng sẽ gặp ác mộng vài ngày, kết quả bà bà của nàng không những tiếp nhận, còn càng đối xử với nàng tốt hơn.
Mỗi ngày bà đều nấu đồ ăn ngon cho Nguyễn Kiều, vừa gắp cho nàng vừa đau lòng nói, "Kiều Nương ăn nhiều một chút, con gầy như vậy làm nương đau lòng lắm."
Nhi tử là Bùi Chỉ Hành ngồi bên chỉ xứng ăn đồ ăn thừa u oán nói, "Nương, rốt cuộc ai mới là người sắp thi hương chứ? Không biết còn tưởng người sẽ đến trường thi ăn không đủ ngon mặc không đủ ấm sau hai ngày nữa là Kiều Nương đấy."
Bùi mẫu trừng Bùi Chỉ Hành, cạn lời, "Con thiếu ăn thiếu mặc à? Ăn còn không chặn được miệng con. Nếu con rỗi vậy thì đi đọc sách đi. Nếu mấy ngày nữa thi hương không tốt thì xem ta xử lý con thế nào."
Bùi Chỉ Hành: "......"
Nguyễn Kiều thấy Bùi Chỉ Hành đau khổ thì cười không ngừng, Bùi Chỉ Hành thấy nàng vui vẻ như vậy thì cũng coi môi.
Nhoáng cái đã đến ngày thi hương.
Thi hương cần thi lý thuyết dựa theo tứ thư ngũ kinh, thi vấn đáp, thi làm thơ. Mỗi mục thi là một ngày.
Bùi mẫu ngày thường nhìn như không quan tâm con trai, nhưng thực ra bà lại sốt ruột hơn bất kỳ ai. Bà kiểm tra hành lý của Bùi Chỉ Hành vài lần, sợ thiếu mất thứ gì.
Lúc sắp ra cửa, bà còn khẩn trương dò hỏi đã mang đủ hết chưa.
Bùi Chỉ Hành nhìn mà vô cùng bất đắc dĩ.
Hắn cầm tay Bùi mẫu, trấn an, "Nương đừng lo lắng quá, nếu không con cũng khẩn trương theo mất."
Bùi mẫu bị hắn an ủi lại càng rối, "A? Không, nương không khẩn trương, không khẩn trương, con đừng khẩn trương! Con mang đủ hết chưa? Con kiểm tra lại một lần xem, đừng để quên gì!"
Bùi Chỉ Hành: "......"
Mãi đến khi Bùi Chỉ Hành kiểm tra cả người một lượt, Bùi mẫu vẫn chẳng đỡ khẩn trương đi là bao.
Nguyễn Kiều ôm tay bà, "Nương, nương đừng lo lắng, phu quân thông minh như vậy, cuộc thi nhỏ như thi hương chắc chắn không làm khó được chàng."
Bùi mẫu nhìn Nguyễn Kiều, không biết nên khóc hay cười, nhéo mũi nàng, "Con nói bậy gì đấy? Người ta mà nghe được thì còn không cười chết con?"
"Có gì buồn cười đâu, con nói thật mà, ngay cả phu tử cũng nói phu quân là nhân tài trăm năm khó gặp, nương không tin con, chẳng lẽ không tin lời phu tử sao? Con tin, chỉ cần phu quân muốn thì tam khôi cũng dễ như trở bàn tay!"
Bùi mẫu cạn lời, "...... Con nghĩ nó dễ như vào chợ mua cải trắng vậy à?"
"Đối với phu quân con, chắc chắn nó còn dễ hơn cả bán cải trắng!"
"...... Nha đầu con đó, xem kiêu ngạo chưa kìa!"
Nguyễn Kiều lè lưỡi với Bùi mẫu, Bùi mẫu lập tức nở nụ cười, cũng không khẩn trương như vừa rồi nữa.
Vận khí của Bùi Chỉ Hành cực kỳ tốt, phòng được chia vừa không bị mưa dột, vừa không gần nhà xí.
Thi hương xong, tuy mặt ngoài không thể hiện, nhưng tinh thần Bùi Chỉ Hành cũng hơi uể oải.
Bùi mẫu nhìn thấy vậy thì rất đau lòng, vội bảo xa phu đánh xe về khách điếm nhanh hơn.
Bùi Chỉ Hành tắm rửa xong thì nằm xuống ngủ, mãi đến giữa trưa hôm sau mới dậy.
Có lẽ là vì ngủ nhiều, lúc dậy hắn vẫn còn mờ mịt. Nguyễn Kiều trước nay chưa từng thấy hắn như vậy, không nhịn được bật cười, vươn tay ôm mặt hắn, trêu đùa, "Con ngỗng ngốc nhà ai đây? Để ta xem nào, sao lại tuấn tiếu như vậy chứ?"
Bùi Chỉ Hành bị tiếng cười của Nguyễn Kiều gọi tỉnh, nhìn khuôn mặt kiều diễm của nàng, hắn cong môi, một tay ôm lấy eo nhỏ của nàng, câu người lên giường, khàn khàn nói, "Vậy tiểu nương tử muốn nhặt về nhà không?"
Nguyễn Kiều nằm trên giường nhìn Bùi Chỉ Hành đang dụ dỗ mình, cười tủm tỉm nói, "Vậy để ta kiểm tra hàng trước rồi tính."
Bùi Chỉ Hành sửng sốt, không biết nghĩ gì, vành tai lập tức đỏ bừng như muốn nhỏ máu. Hắn ho nhẹ một tiếng, nghiêng mặt đi, ngượng ngùng kéo trung y đã rời rạc sau giấc ngủ, lộ ra lồng ngực trắng nõn, lắp bắp nói, "Kiểm... Kiểm tra đi."
Nguyễn Kiều còn chưa kịp phản ứng, hệ thống trong đầu nàng đã hét lên, [AAAAAAAAA, các người đang làm cái gì? Vì sao tầm nhìn của tôi lại biến thành mosaic?!!!]
Nguyễn Kiều vốn không có cảm giác gì, bị hệ thống kêu gào như thế thì không hiểu sao lại đỏ mặt một chút.
Thi hương xong thì chỉ cần 'Bảng Ất' được công bố là được, Bùi Chỉ Hành hoàn toàn không lo lắng, thậm chí nghỉ ngơi xong còn dẫn Bùi mẫu và Nguyễn Kiều đi dạo phố, ba người đều mới tới tỉnh thành lần đầu, nhưng chỉ có Bùi mẫu là ngạc nhiên mới lạ như dân quê mới vào thành thôi.
Dần dần, Bùi mẫu cũng bị Bùi Chỉ Hành và Nguyễn Kiều ảnh hưởng mà bình tĩnh trở lại.
Hôm trước ngày yết bảng, Bùi mẫu lại nôn nóng, sáng sớm hôm sau dậy thì thâm quầng hai mắt, mà Bùi Chỉ Hành lại chẳng có phản ứng gì, bị Bùi mẫu mắng là không tim không phổi.
Bùi Chỉ Hành không có thư đồng nên sáng sớm ba người đã cùng tới xem bảng.
Nhưng người trước bảng Ất quá nhiều, không chen vào được, mãi mới nhìn thấy được ba chữ Bùi Chỉ Hành đứng đầu bảng Ất, Bùi mẫu lập tức khóc.
"Giải Nguyên! Không ngờ con ta thi được giải Nguyên. Tốt, tốt, rất tốt, lát về thắp cho cha con một nén hương, báo cho ông ấy tin tức tốt này."
Bùi Chỉ Hành gật đầu.
Nguyễn Kiều nghe lại suýt phun ngụm nước trong miệng ra ngoài.
Thắp nén hương?
Nguyễn Kiều rất muốn nói chân tướng cho Bùi Chỉ Hành và Bùi mẫu, lại không biết nên giải thích thế nào. Nhìn Bùi mẫu, Nguyễn Kiều gần như không dám tưởng tượng đến việc sau này vào kinh, Bùi mẫu biết phụ thân của Bùi Chỉ Hành không những không chết mà còn cưới người khác thì sẽ có phản ứng gì.
Lúc này, bên nha môn lại đột nhiên truyền tin đến, Đinh Tam chết rồi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.