“Còn có thể luyện như thế nào, luyện ra từ từng nét từng chữ thôi. Để có chữ đẹp như thế, nửa năm rồi ta cũng không ăn uống nghỉ ngơi đàng hoàng, học hành chăm chỉ, thức khuya dậy sớm, cũng may trời xanh không phụ người có lòng, cuối cùng vẫn có chút thành tựu.”
Hệ thống không có quai hàm, nếu không nhất định lúc này nó chua xót đến mức quai hàm đều đau.
Trâu Thành Vọng nhìn mọi người đều vây quanh Cố Thiệu nói chuyện, trong lòng vô cùng khó chịu.
Đến khi nhìn thấy Trần Phong và Tạ Tuyên cũng mang dáng vẻ ngo ngoe rục rịch, thì nhanh chóng ấn bọn họ xuống, “Không được đi!”
Trần Phong xì một tiếng: "Sao ngươi còn nhớ chuyện đó mãi thế?”
Trâu Thành Vọng mang vẻ mặt suy sụp, sự tình liên quan đến tôn nghiêm của nam nhân, cả đời gã cũng không quên được chuyện này.
“Được rồi, không đi thì không đi.” Trần Phong nhún vai ra vẻ không sao cả, hắn ta chờ lát nữa tìm Cố Thiệu sau là được.
Rời khỏi lớp học, cả người Cố Thiệu đều lộ ra vẻ tinh thần thoải mái. Người mang chuyện vui, thần thanh khí sảng! Trước kia tiên sinh chưa từng coi trọng hắn như thế. Thái độ của Tần tiên sinh đối với hắn, hoặc là mặc kệ không hỏi, hoặc là khuôn mặt tức giận, vặn vẹo.
Cũng chính bởi vì như thế, làm cho Cố Thiệu vô cùng sợ hãi vị Tần tiên sinh này. Còn việc được coi trọng như hôm nay, vẫn là lần đầu tiên trong đời.
Nếu không phải không có cánh, có lẽ Cố Thiệu có thể vui vẻ đến mức bay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-ep-ta-thi-khoa-cu/3832523/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.