Bên khác, Cố Thiệu nhìn hai đứa nhỏ đứng bên giường, mở hộp bánh ngọt trên bàn.
Cố Lễ “a” một tiếng, mắt đều sáng lên hết rồi.
“Ăn đi.” Cố Thiệu lấy một cái để lên tay hai đứa, sau đó lại đưa cả hộp cho Trần Kim Liên, “Phần còn lại cho cha nương.”
Trần Kim Liên liếc mắt nhìn Cố Thiệu, đồ quý giá như thế này, họ nào dám ăn chứ, “Con đó, thật là không lo liệu việc nhà thì không biết gạo củi đắt, lần sau về đừng tiêu tiền phung phí như này nữa. Trong nhà ai chẳng biết là con hiếu thảo, nhưng hiếu thảo cũng phải tiết kiệm một chút.”
“Nương, người yên tâm, sẽ không có lần sau nữa đâu.” Cố Thiệu thành thật nói.
Trần Kim Liên lại tưởng con trai thật sự là đang nghe lời mình. Nhìn đi, vì để làm bà yên tâm, đến cả lời dối lòng như vậy cũng nói ra được.
Hai đứa em, Cố Lễ sớm đã một miếng nuốt hết bánh ngọt được đưa, bây giờ còn đang nhớ lại mùi vị ngọt ngào bên trong miệng.
Cố Tiểu Muội không giống dáng vẻ ăn tươi nuốt sống của cậu nhóc. Bánh ngọt thơm thơm mềm mềm, Cố Tiểu Muội trước giờ chưa từng thấy qua.
Cô bé cắn cực kỳ cẩn thận, nhấp từng miếng nhỏ, hận không thể ăn đến thiên trường địa cửu.
Đại ca thật là khác trước rồi, Cố Tiểu Muội vui vẻ nghĩ, cứ tiếp tục như này, có phải là rất nhanh cô bé sẽ có một ca ca tốt không? Cố Tiểu Muội không biết, nhưng cô bé đang thắm thiết mong đợi.
Chia quà xong, Cố Thiệu đóng cửa phòng lại, trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-ep-ta-thi-khoa-cu/3832515/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.