Nhóc nhìn chằm chằm kẹo trong tay Cố Tiểu Muội, trong mắt lóe lên một tia hung dữ.
Chờ đó! Chờ đại ca đi rồi, nhìn thử xem nhóc sẽ thu thập nó thế nào! Ở trong cái nhà này, cho tới bây giờ chính là Cố Tiểu Muội nhường cho nhóc, cho tới bây giờ nhóc không có nhường nhịn Cố Tiểu Muội! Một thứ lỗ vốn có thể so sánh với nhóc sao? Cố Tiểu Muội lại run lên một cái.
Cố Thiệu cười một tiếng, sờ đầu của cô bé, "Muội muội không cần sợ, Lễ Ca Nhi chỉ là nhìn hung dữ một chút thôi."
Cố Thiệu thấy muội muội bất động, liền nhét khối kẹo kia vào trong miệng của cô bé.
Vị ngọt ngào của kẹo hòa tan trong miệng, từ chút thấm vào tim, mùi vị thật sự rất tươi đẹp.
Cố Tiểu Muội ngơ ngác nhìn Cố Thiệu, trong mắt đầy vẻ khó tin.
Đại ca của cô bé, lại đút kẹo cho cô bé. Cố Tiểu Muội có chút muốn khóc, cô bé liếm vị ngọt trong miệng, bỗng nhiên cảm thấy có chút hạnh phúc.
"Ăn ngon không?"
Cố Tiểu Muội gật đầu thật mạnh, đây là lần đầu tiên cô bé nếm được vị kẹo.
Tất nhiên Cố Thiệu biết ăn ngon, đây là miếng nhỏ mà hắn vất vả lắm mới tiết kiệm được. Vốn định để buổi tối tự mình ăn, nhưng hôm nay... Cố Thiệu cắn răng, an ủi mình không cần để ý.
Bỏ ra cái gì mới có thể đạt được mục đích.
"Kẹo này ở chúng ta không có nhiều, nhưng lại có bán khắp nơi trong huyện thành!"
Cố Lễ lập tức trả lời: "Có thật không, vậy ta cũng muốn đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-ep-ta-thi-khoa-cu/3832501/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.