Tuy quá trình có chút vất vả nhưng vẫn hữu kinh vô hiểm giải quyết xong toàn bộ biến dị thảo, bởi vì hai người đều dùng hỏa hệ dị năng để chiến đấu nên khi giải quyết xong thì chỉ còn sót lại hai mươi viên tinh thạch cấp bốn, Tần Y Y nhặt mười viên ném vào trong không gian còn lại ném cho Tống Diễn, Tống Diễn cho rằng Tần Y Y muốn cùng hắn chia của nên có chút mất hứng nói “Y Y, mấy viên tinh hạch này em cho anh, anh cũng không biết cách dùng, em thích thì lấy đi, không nên cùng anh phân chia rõ ràng như vậy .” Tần Y Y sau khi nghe được vui vẻ nói “Được rồi, Diễn em sao có thể cùng anh khách khí, không cần đùa , tinh thạch này em cũng không dùng để làm gì, không phải anh có dị năng cắn nuốt sao, thử xem xem, có thể hay không dùng dị năng cắn nuốt đạt được kỹ năng của biến dị thảo.”
Tống Diễn vừa nghe cũng cảm thấy hấp dẫn, cầm lấy một viên tinh thạch đặt ở trong lòng bàn tay vận dụng dị năng cắn nuốt của mình, mười phút qua đi tinh thạch hóa thành bột phấn, Tống Diễn nhìn Tần Y Y cười nói “Thành công , bây giờ anh đã có kĩ năng của biến dị thảo.”“Thật sao?” Tần Y Y thật cao hứng, lập tức đưa qua mấy viên còn lại “Mau, đem mấy viên này hấp thu, vậy là cấp bậc dị năng không phải tăng thêm một bậc nữa sao.” Hiện tại mộc hệ dị năng của Tống Diễn vì hấp thụ tinh thạch của biến dị thảo cũng tăng lên cấp bốn.“Không được , nếu muốn thăng cấp còn phải hấp thu rất cao giai tinh thạch, chỗ tinh thạch này đối với anh vô dụng, Y Y, em giữ đi.”“Ừm, được rồi.” Tần Y Y nghĩ nghĩ dù sao tinh thạch ai cũng chê ít liền đem chín viên tinh thạch còn lại cũng toàn bộ đều bỏ vào không gian.
Lúc này Tần Y Y mới nhớ tới mục đích của nàng khi đến hải thành, xoay người nhìn từng thùng từng thùng lương thực, gạo, lúa mì, khoai lang, ngô… Không biết chỗ này có bao nhiêu đây, tuy trong đồ không gian của nàng ăn không hết hơn nữa còn có thể cho Tống Diễm hấp thụ năng lượng nhưng có nhiều lương thực không ai lại chê ít có phải hay không, hơn nữa về sau nàng còn phải đấu lại Tô Nhuế vật tư cũng không thể thiếu.
Bởi vì lo lắng về sau quân đội sẽ đến thanh lý, Tần Y Y vẫn là để lại cho bọn hắn một ít, mỗi kho lúa lấy mỗi thứ một nửa đi, mặc kệ nói như thế nào nàng giúp quân đội thanh lí biến dị thảo cũng nên lấy một chút lợi tức đi, tuy nhiên quân đội có thể sống sót khi đến đây còn bao nhiêu người còn mang đi bao nhiêu Tần Y Y muốn nhúng tay vào cũng không được.
Đợi đến khi làm xong mọi việc Tần Y Y và Tống Diễn liền ra kho hàng, về phần Thạch Nghị đã bị đốt thành tro tàn khi nàng và Tống Diễn chiến đấu cùng biến dị thảo. Không có biện pháp hai người kia đều là người tâm lạnh, người không có quan hệ thì phải xem tâm trạng lúc đó thế nào, về phần người muốn đối phó với mình, ngượng ngùng họ sẽ cảm thấy chết cũng là chuyện hạnh phúc, thực rõ ràng Thạch Nghị cảm nhận được, nếu Thạch Nghị còn sống thì Tống Diễn sẽ cho Thạch Nghị cảm thấy chết thật sự rất hạnh phúc.
Thời điểm xuất phát Vương Tuyết Mạn và Lí Chấn liền phát hiện không thấy Thạch Nghị, lập tức hoảng bởi vì không riêng gì Thạch Nghị mà xe của bọn họ cũng không thấy , phải biết rằng Trương Vi là dị năng giả nhưng nàng ta đã chết nên đồ ăn họ đều để trên xe, Tần Y Y mới mặc kệ những người đằng sau đang mắng Thạch Nghị là người không có lương tâm, nàng không có tâm tình tốt đi thông báo chỗ Thạch nghị cho họ, dù sao đến chỗ kho lúa họ nhìn thấy xe và lương thực trong đó, lúc đó họ sớm quên mất Thạch Nghị
Bởi vì cùng Tống Diễn xác định quan hệ, Tống Diễn quang minh chính đại đem Tần Y Y lên xe của mình, bất quá lần này là Kỳ Dương được lên xe của Tần Y Y, nghĩ đến lúc Kỳ Dương rời đi vẻ mặt u oán kia làm tâm tình Hoắc Lăng Hạo sáng sủa cực kỳ. Nhìn vẻ mặt đáng đánh kia của Hoắc Lăng Hạo, Tần Y Y buồn bự không biết Hoắc Lăng Hạo trở thành bạn thân với Tống Diễn như thế nào, hai người này kém cũng quá lớn, nhìn nhìn Tống Diễn lại nhìn nhìn Hoắc Lăng Hạo Tần Y Y cảm thấy xem ra bằng hữu thật là góc bù, quả nhiên cuộc sống như vậy mới càng thú vị.
Đợi đến khi tất cả mọi người đứng ở ngoài kho lúa, Vương Tuyết Mạn và Lí Chấn liền thấy Thạch Nghị ở lại bên ngoài xe, hưng phấn từ trong xe Lâm Thanh chạy ra, bởi vì không có xe nên bọn họ hợp lại cùng Lâm Thanh, trong đó còn có Diệp Minh, sau ngày Diệp Minh gặp qua Tần Y Y thì Tần Y Y liền cho Diệp Minh ảo giác, nói thật Diệp Minh thực thích hợp sinh tồn ở mạt thế, là thủ hạ không sai nhưng Tần Y Y cũng không thích bị người khác tính kế, cũng có thể nói là Tần Y Y đối Diệp Minh là người không có duyên trở thành đội hữu. Cho nên Tần Y Y liền cho Diệp Minh ảo giác, nói là ảo giác không bằng nói rõ đó là một cái thí nghiệm, nhìn Diệp Minh hôm nay Tần Y Y chỉ biết lựa chọn ngày xưa của mình là đúng, nhìn cũng biết Diệp Minh kia là người khi nguy hiểm sẽ vứt bỏ đội hữu của mình.
Hoắc Lăng Hạo nhìn lương thực trong kho lúa thì ánh mắt mở lớn, chỗ lương thực này không biết ăn được bao nhiêu ngày đây, tuy nhiên so với những người điên rồ chạy lên phía trước kia thì đội hữu của Tống Diễn rõ ràng cẩn thận hơn, kiểm tra hoàn cảnh xung quanh xong mới bắt đầu thu thập lương thực, dị năng không gian của Hoắc Lăng Hạo là cấp hai sơ cấp, nhét đầy không gian cũng phải một nửa kho lương, Lâm Thanh nhìn Hoắc Lăng Hạo đang điên cuồng thu thập lương thực thìánh mắt đều đỏ, đó là tức, trong đội ngũ của hắn có bốn người nhưng phải nuôi thêm ông bà nội của Diệp Minh, nếu không phải do thực lực của Diệp Minh không sai thì ai sẽ làm mua bán lỗ vốn này, nếu có không gian dị năng giả thì cần gì làm công việc mệt nhọc mà được ít đồ này, nghĩ đến ước định lúc trước của Diệp Minh Lâm Thanh nhìn về phía Tần Y Y và Tống Diễn ánh mắt cũng có chút ác độc. Trong giây lát chống lại ánh mắt cười như không cười của Tần Y Y thì Lâm Thanh cả kinh lập tức cúi đầu thu thập lương thực trong lòng lại buồn rầu hắn vừa rồi lại sợ ánh mắt của một phụ nữ, ni mã, rất dọa người rồi .
“Y Y, không cần để ý, nếu ngại phiền thì giải quyết hắn là xong.” Tống Diễn cũng cảm nhận được ánh mắt ác độc của Lâm Thanh, bất quá hắn cũng không để Lâm Thanh vào mắt, căn bản là không đủ xem.Tuy nhiên nếu Y Y chán ghét hắn như vậy thì hắn có thể giải quyết hộ nàng, hắn không thể để nguy hiểm xuất hiện bên cạnh người Y Y.“Không cần, nếu ngày nào nhàn chán, lấy ra tiêu khiển một chút cũng tốt.” Tần Y Y đối với ác ý của Lâm Thanh rất chướng mắt, nàng sở dĩ lưu lại Lâm Thanh trừ bỏ cảm thấy nhàm chán ở ngoài còn có một điểm là Tần Y Y cảm thấy cái tên Lâm Thanh này nàng , giống như khi từng nghe thấy ở đâu rồi, còn phát sinh chuyện gì, tuy tình huống trong sách nàng không nhớ kĩ nhưng vẫn cảm thấy Lâm Thanh này vẫn có tác dụng.
“Lão đại, lão đại giúp đỡ một chút đi, ngươi xem nhiều lương thực như vậy cho dù những người đó cất đầy mọi thứ thì cũng không hết được mấy thùng đâu, lão đại ngươi hãy thu thôi.” Hoắc Lăng Hạo nhìn chỗ lương thực còn lại thì tiếc nuối đành nhờ Tống Diễn thu lấy, bị Hoắc Lăng Hạo nói như vậy Tần Y Y mới nhớ tới Tống Diễn là thiếu tướng của căn cứ phía tây, nếu Tống Diễn không có dị năng không gian vậy chỗ lương thực này chỉ có thể đưa cho quân đội thôi, đêm qua sao nàng có thể quên được.
Tống Diễn nhìn thấy bộ dáng ảo não của Tần Y Y, ngón tay điểm điểm cái mũi của Tần Y Y sủng nịch nói “Anh hi vọng em có thể quên đi thân phận thiếu tướng của anh.” Thấp giọng nói bên tai Tần Y Y nói “Chỉ cần nhớ kỹ anh là nam nhân của em là được rồi.”“Được rồi.” Tần Y Y đẩy nhẹ Tống Diễn ra “Nhanh đi thu đi, cũng giúp căn cứ của các ngươi mưu cầu chút phúc lợi.” Tống Diễn cũng không khách khí thân thủ vung lên tất cả lương thực trong không gian đều bị thu hết lại, về phần những người khác trừ bỏ đỏ mắt ghen tị cũng không thể làm cái gì, ai biểu bọn họ không có đồ để cất chỗ lương thực kia chứ, nhìn kho lúa bị dọn dẹp sạch sẽ thì cảm thán sao trên đời còn có loại yêu nghiệt như Tống Diễn, không biết hắn là không gian dị năng giả hay hỏa hệ dị năng giả đây, còn có Hoắc Lăng Hạo vẻ mặt giống trẻ con, lúc trước chiến đấu chỉ dùng phong hệ dị năng mà, không công bằng thật không công bằng.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]