Chương trước
Chương sau
Dịch: minhmap1088

Khóe miệng Dực Vương phóng ra tiếng thét giận dữ cực độ.

Hai cánh đã phá hoại không chịu nổi, ánh sáng màu đen ngưng tụ thành thực chất, hóa thành những lưỡi dao sắc bén từ lông dơi, đâm vào hư không ong ong cọ xát!

Hắn bước chân một bước, cuồng hướng mà ra!

Dực Vương biết chiến thắng không được Hứa Thương Sơn, cho nên quyết định sắp chết phản công!

“Tới hảo, hiện tại liền kết quả ngươi này yêu nhân!”

Hứa Thương Sơn tiến lên trước một bước, chân nguyên trong người nổ vang chấn động, uy thế chiến thần đột nhiên cuồng bạo!

Nhưng mà

“Ông nội, lão biên bức (dơi) này không phải muốn chiến, mà là muốn chạy trốn, ngăn hắn lại đi ông nội!”

Hứa Lưu Tô lại thấy ánh mắt Dực Vương, hơi hơi mỉm cười, đột nhiên tiến tới, nhảy lên giữa không trung, hai tay giống như phi ưng triển khai ra, đánh ra mấy đạo chân nguyên thương hồn, như Thiên Lang hướng nhật, tiến mạnh về phía trước!

Liền vào lúc này, Dực Vương kinh hãi!

Hắn chỉ muốn chạy trốn thôi, vậy mà Hứa Lưu Tô phát hiện!

Đáng tiếc không còn kịp rồi, trước mặt Dực Vương đột nhiên xuất hiện kình phong bạo vũ, một đạo thần thương chi ảnh nhắm chính xác ngay lồng ngực hắn điên cuồng đâm tới!

“Phá cho ta!”

Dực Vương không kịp nghĩ nhiều, bấm tay thành trảo, tối tăm chân nguyên theo trường thương chụp đi!

“Lão con dơi, đừng quên còn có ta!”

Liền vào lúc này, to lớn vang dội như trọng cổ thanh âm hạ, Hứa Thương Sơn dẫm lên hư không mà đến, lửa cháy cuồng đao chân nguyên mênh mông, ngưng ra một đầu Tam Túc Kim Ô, chớp cánh chim dừng ở Dực Vương đầu vai.

Đúng là Võ Hồn Tam Túc Kim Ô của Hứa Thương Sơn!

“Ân?”

Hứa Lưu Tô vội vàng thu thương, một chiêu này chỉ là hư chiêu, trọng điểm ở chỗ ngăn Dực Vương lại.

Nhưng hiện tại sau khi hắn phát hiện Tam Túc Kim Ô, ánh mắt lại biểu lộ thần thái nồng hậu, bạch y rơi xuống đất, ngẩng đầu lẩm bẩm: “Nghe đồn Võ Hồn của ông nội là hỏa viên bạo kích, vì sao sẽ huyễn hóa ra Tam Túc Kim Ô?”

Chẳng lẽ nói!

Hứa Lưu Tô thân hình chấn động, ánh mắt điểm điểm: “Đây chẳng lẽ là song sinh Võ Hồn hiếm thấy trên Vạn Cương Đại Lục?”

“Ngươi vậy mà có Võ Hồn song sinh, đây là, đây là Tam Túc Kim Ô, a a a ——!”

Dực Vương phát ra tiếng kêu cực kỳ bi thảm.

Kim ô hạ xuống, ba chân thành trảo, trảo biến thành đại nhật uy viêm, chọc mù hai mắt Dực Vương!

Kim ô xuất thế, chính là loại chim hoang dã, càng là khắc tinh tất cả loài chim bay yêu tà.

Nghe đồn Võ Hồn có chín phẩm cấp.

Ác điểu mạnh nhất chính là bình minh hoàng ưng!

Nhưng có vài loại Võ Hồn điểu thú thần thoại lại áp đảo trên nó.

Kim bằng, thần phượng, Thanh Loan, hỏa long ưng

Tam Túc Kim Ô đó là thần điểu hậu duệ, diễn sinh với Võ Hồn đặc thù.

Răng rắc!

Liền lúc hai mắt Dực Vương phun tung toé máu loãng, trong lòng khiếp sợ.

Hai bộ móng vuốt Kim ô của Hứa Thương Sơn sớm đã nâng lên cao chém xuống!

Một đao này chém ra, trên trời dường như bùng nổ muôn vàng thanh âm thánh minh, uy lực ngọn lửa liệt dương tăng lên mấy lần, nằm hết trên ánh đao chém xuống không ngừng, mang theo cơn lốc thánh uy trảm phá ở trên đỉnh đầu Dực Vương!

“Ta cũng tới bổ một thương!”

Hứa Lưu Tô cầm thương mà đến, đồng dạng đâm thủng hư không mà đi!

Oanh ca!

Dực Vương sợ hãi thần sắc đọng lại trên mặt già, không còn có bất luận thanh âm gì. Cả người bị cắt ra một phân thành hai, từ đầu đến chân máu đen vẩy đầy đầy đất, máu vẫy đầu nhà, ngay cả lục phủ ngũ tạng nóng hôi hổi, cũng bùm bùm rơi xuống đất toát ra xú vị tanh hôi

Màn che đại chiến một canh giờ cũng rơi xuống.

Kết cục cuộc chiến Dực Vương chính là.

Dực Vương bị trảm!

Âm thanh hệ thống vang lên:

“Đinh, chúc mừng ký chủ đánh chết Âm Bức Dực Vương, khen thưởng giá trị Ăn Chơi Trác Táng 30 điểm, đạt được cơ hội một lần rút thăm trúng thưởng.”

“Đinh, chúc mừng ký chủ đánh chết Âm Bức Dực Vương, quá trình tổng trang bức đạt được 5 điểm Giá Trị Ăn Chơi Trác Táng, 1 điểm khí vận giá trị, khen thưởng đan dược chí tôn cấp tam phẩm một quả.”

“Chúc mừng ký chủ đạt tới Thể Phách Cảnh tầng 9, khen thưởng Giá Trị Ăn Chơi Trác Táng 3 điểm.”

“Chúc mừng ký chủ đột phá 6 giai công lực đại la kim thân, có thể so với uy thế một ngọn núi.”

Hứa Lưu Tô ngăn chặn mừng như điên trong lòng, trước tiên quét tước chiến trường.

Chờ đến khi đem thi thể Dực Vương thu vào một cái túi sau đó vác lên vai, ánh mắt Hứa Lưu Tô mới Hứa Thương Sơn, sâu kín thở dài: “Ông nội không hổ danh là đương kiêm hầu gia, dù cho là về quê an dưỡng, dư uy vẫn xưng hùng vạn dặm, quả thực là mẫu mực cho Tô Nhi!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.