Hứa Nhân Quân cùng Hứa Phong liếc nhau, có thể nhìn thấy trong mắt hai người sát ý giảo hoạt.
Giờ phút này, hai cha con này sớm đã đem Hứa Lưu Tô xem thành một người chết
“Cuối cùng cùng lòi ra đuôi hồ ly”
Thấy thế, Hứa Lưu Tô mỉm cười nhướng mày, thản nhiên nói: “Hai cha con ngươi làm cẩu nô tài nhiều năm, đến bây giờ vậy mà vì Hứa Bình Thu, ngay cả bản thiếu chủ ta đều dám giết.”
Hứa Phong cười dữ tợn: “Nếu không phải ỷ vào thân phận thiếu chủ ngươi, Hứa Phong ta đã sớm đạp lên trên đầu ngươi. Kẻ hèn mọn Thể Phách Cảnh tầng hai như ngươi, chỉ là một tên hậu bối phế vật nhất gia tộc, còn có tư cách gì bắt ta cúi đầu xưng thần?”
“Không sai.” Hứa Nhân Quân cũng mở miệng nói: “Tề Vân Lệnh chính là bảo vật của Hứa Gia, ta làm như vậy cũng là vì tương lai Hứa gia mà suy xét, hoài bích có tội(1),loại trân bảo này ngươi nên ngoan ngoãn giao ra thì mới ổn.”
Là chiến lệnh đặc thù Tần Vực ban bố, bằng lệnh này có thể tiến vào võ phủ tu hành.
Như thân phận loại này trong gia tộc, Hứa Phong khát vọng nhất là có thể đi vào Thánh Càn Võ Phủ, cho nên với hai người bọn hắn mà nói, Tề Vân Lệnh nhất định phải giành được,
Hứa Lưu Tô lại lắc đầu, đem kim sắc quân lệnh nhẹ nhàng ném đi, lại lần nữa tiếp được, híp mắt nói: “Bản thiếu chủ nếu là không giao thì sao?”
“Vậy chớ trách hai cha con ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-dinh-cao-an-choi-trac-tang/2139262/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.