Ngón tay Hứa Kỳ Sâm nằm trong lòng bàn tay Hạ Tri Hứa, đầu ngón tay vốn lạnh lẽo cũng ấm dần lên. Đương nhiên cậu bằng lòng sống cùng Hạ Tri Hứa, nhưng cậu đã bị dạy hư rồi, bây giờ rất muốn trêu hắn. “Không.” Hứa Kỳ Sâm đảo mắt, trên mặt không có biểu cảm gì, “Em quen sống một mình rồi, hai người có thói quen sinh hoạt khác nhau phiền lắm.” Nghe cậu nói đâu ra đấy, vẻ chờ mong trên khuôn mặt Hạ Tri Hứa vơi dần. Hứa Kỳ Sâm nhìn Hạ Tri Hứa, trong lòng có một chút vui vẻ vì đã thực hiện thành công, bèn quơ bàn tay đang nắm lấy tay mình, hỏi dò, “Sao thế, không vui à?” Hạ Tri Hứa lắc đầu, “Không, anh chuẩn bị tâm lý sẵn rồi.” Hắn cũng nói thật, Hạ Tri Hứa đã mang tâm lý kỳ vọng thấp nhất với tất cả những chuyện xảy ra khi ở bên Hứa Kỳ Sâm, tất thảy đều đẹp như một giấc mơ vậy, nên từng giây từng phút, hắn đều chuẩn bị cho điều tồi tệ nhất xảy ra. Hắn cúi đầu, khóe môi kéo cong thành nụ cười, cảm xúc trong đáy mắt lại phức tạp vô cùng, khó mà giải thích nổi, nhưng hắn vẫn nhéo nhẹ ngón tay Hứa Kỳ Sâm, “Do anh sốt ruột quá.” Không biết vì sao Hạ Tri Hứa luôn thấy rất sợ, lúc nào cũng lo rằng liệu mình có nóng lòng quá hay không, sợ rằng sải một bước lên phía trước thôi cũng sẽ khiến Hứa Kỳ Sâm sợ đến mức chạy trốn. Hứa Kỳ Sâm ngửa đầu, thấy sự thay đổi rất nhỏ trong nét mặt hắn, trái tim cậu co rút, nhói đau. Cậu ngồi dậy ngay lập tức, dang hai đùi ra ngồi lên người Hạ Tri Hứa, cánh tay vòng qua cổ hắn, bắt đầu cuống, “Vừa nãy em trêu bạn thôi, em muốn sống cùng bạn lắm, thật đấy.” Cậu nghiêng mặt nhìn vẻ mặt của Hạ Tri Hứa, “Bạn đừng buồn, em lừa bạn thôi, thật.” Hai người không hẹn mà cùng im lặng một hồi. Sau đó, Hạ Tri Hứa nhướng mày với vẻ bán tín bán nghi, áp trán lên cậu, dụi dụi chóp mũi, “Thế có chuyển nhà không?” Hứa Kỳ Sâm gật đầu, “Chuyển chứ.” Tay hắn để bên hông cậu, nhẹ nhàng xoa làn da mỏng mềm mại nơi đó, giọng điệu trầm thấp dịu dàng, “Khi nào?” “Hôm nay.” Hứa Kỳ Sâm cười hôn lên môi Hạ Tri Hứa. Hạ Tri Hứa dịu dàng ôm cậu, không hiểu sao tay hắn bất chợt run lên với biên độ rất nhỏ, nhưng Hứa Kỳ Sâm nhận ra ngay lập tức. Cậu cúi đầu nhìn, nào ngờ Hạ Tri Hứa bắt đầu ho sặc sụa. “Bạn sao thế?” Hứa Kỳ Sâm chạm lên mặt hắn, “Bị ốm à? Sắc mặt cũng không tốt lắm.” Hạ Tri Hứa lắc đầu, ôm cậu không nói gì. “Bạn không thoải mái chỗ nào? Bọn mình đi khám bác sĩ trước đã.” Hứa Kỳ Sâm vuốt lưng cho hắn, lo lắng vô cùng. “Không sao, do nghiện thuốc lá thôi.” Hạ Tri Hứa vùi đầu vào trong cổ Hứa Kỳ Sâm, hôn lên làn da nơi đó của cậu, “Chịu qua cơn là được.” “Bị từ khi nào?” Hứa Kỳ Sâm ôm hắn như mang ý vỗ về, “Vừa nãy à?” “Một thời gian rồi.” Lúc viết truyện Hứa Kỳ Sâm từng tìm kiếm những tư liệu tương quan, biết rằng nghiện thuốc lá có thể nặng có thể nhẹ, lúc phát tác sẽ tức ngực khó thở, tim đập nhanh, cảm xúc không ổn định, thậm chí còn xuất hiện những phản ứng sinh lý nghiêm trọng hơn thế nữa. Cậu chạm sau cổ Hạ Tri Hứa, đỡ vai hắn ra, mặt đối mặt nhìn hắn. “Tri Hứa, chúng ta cai thuốc nhé, được không?” Hứa Kỳ Sâm nói, giọng rất dịu dàng, như làn gió nhẹ nhàng không thể thổi tấm rèm cửa lên cao hơn, “Sau này đừng hút thuốc nữa.” Hai người gần nhau trong gang tấc, đôi mắt đen sẫm màu của Hạ Tri Hứa nhìn cậu, lông mi dài và dày hơi chớp. Hắn trầm mặc cụp mắt xuống, như một đứa bé vừa làm sai. Dáng vẻ này của Hạ Tri Hứa khiến Hứa Kỳ Sâm nhớ đến hắn hồi họp mặt bạn bè, trái tim bị một đôi tay vô hình nắm siết thật chặt, rất đau lòng. “Không phải bạn bảo hút thuốc vì thấy lòng trống rỗng sao?” Hứa Kỳ Sâm xoa vuốt ngực hắn, nhịp tim hắn rất vội, như phản ứng tim đập nhanh vậy, “Giờ em vào đây sống rồi, bạn cũng không thể hút thuốc nữa, em sẽ hít phải khói thuốc.” Cuối cùng Hạ Tri Hứa cũng bị chọc cười, mặc dù vẫn cúi đầu nhưng răng nanh đã lộ ra, “Tim với phổi đâu có thông nhau.” “Em nói gì thì nghĩa là như thế.” Còn học được cách chơi xấu cơ đấy, tiến bộ không ít. Hạ Tri Hứa ôm eo cậu từ đằng sau, “Vâng, ông trời con quyết định tất.” “Nói chung bạn đừng hút thuốc nữa, hút thuốc là tự sát mãn tính đấy.” Giọng điệu Hứa Kỳ Sâm rất mực nghiêm túc, “Bạn hút thuốc cũng vì em, nên em sẽ chịu trách nhiệm giúp bạn cai thuốc.” Hạ Tri Hứa vỗ trán cậu, cười nói, “Bạn tưởng đơn giản thế à?” Hứa Kỳ Sâm nghiêng mắt lên trên nhìn, mỗi lần nghĩ về chuyện gì đó, cậu thường sẽ làm những động tác nhỏ như vậy, “Em nghe bảo… Lúc mắc triệu chứng do nghiện thuốc lá có thể làm những việc khác để phân tán sự chú ý, thế thì sẽ không muốn hút thuốc nữa, ví dụ như xem phim, nghe nhạc các kiểu ấy.” Hạ Tri Hứa lắc đầu luôn, “Anh thử rồi, không có tác dụng.” Thật là một việc khó giải quyết hết sức. “Ừm… Thế này thì sao?” Hứa Kỳ Sâm bỗng đỡ cằm hắn, dán lên môi hắn, nhẹ nhàng hôn, đôi tay vô thức dời từ cằm xuống gáy, nghiêng mặt về phía mình, hôn càng sâu hơn. Cậu nhắm mắt lại, không nhìn thấy con ngươi hơi giãn nở ra vì giật mình của Hạ Tri Hứa, chỉ cảm nhận được trong lúc hôn sâu, bàn tay rộng lớn của đối phương trượt dần xuống dọc theo sống lưng mình. Một giây trước khi bị cướp quyền chủ động, Hứa Kỳ Sâm buông hắn ra, đôi môi ửng hồng, hơi thở hổn hển. Cậu lại thò tay xoa ngực trái Hạ Tri Hứa, lẩm bẩm tự nói đầy suy tư: “Sao hình như đập còn nhanh hơn ấy nhỉ…” Chẳng thế thì sao… Hạ Tri Hứa không hiểu nổi mạch não của Hứa Kỳ Sâm lắm, đè xuống được đôi chút triệu chứng tim đập nhanh, thế nhưng lại khơi gợi lên một ham muốn khác cấp thiết cần được thỏa mãn. Hắn dồn sức vào tay, thình lình đè Hứa Kỳ Sâm ra sô pha. Cơ thể Hứa Kỳ Sâm nằm trên sô pha mềm mại hơi bật nhẹ ra, sợi tóc màu nâu sẫm khẽ phấp phới rồi lại rủ xuống trán, con ngươi xinh đẹp trong veo nhìn thẳng vào Hạ Tri Hứa. “Anh thấy phương pháp của bạn rất hữu hiệu, anh khá hơn nhiều rồi.” Đầu tiên là phải khẳng định cậu đã. “Nhưng anh thấy hiệu quả vẫn chưa đủ. Lại được một bước muốn tiến thêm một bước, tương đối dễ thành công. “Thế phải làm sao bây giờ?” Con ngươi trong veo sạch sẽ của Hứa Kỳ Sâm tràn đầy sự quan tâm. Quả nhiên, mắc câu rồi.
“Anh thấy…” Hạ Tri Hứa ghé tới gần tai Hứa Kỳ Sâm, lặng lẽ thì thầm, “Nên làm một số việc có thể phân tán sự chú ý hơn.” Hắn cắn chữ “hơn” rất nặng, khiến Hứa Kỳ Sâm bỗng rung động vô cớ. Luồng hơi ấm áp phun bên tai ngưa ngứa, cơ thể rùng mình rất khẽ, cảm tưởng như mình là một cây kem phía dưới mặt trời, chỉ có thể hòa tan trong lồng ngực hắn mà chẳng thể đảo ngược tình thế. Hạ Tri Hứa rải những nụ hôn lên Hứa Kỳ Sâm, lần nào cũng ngậm lấy môi dưới của cậu, lúc buông ra sẽ hơi kéo nhẹ, sau đó lại cúi đầu hôn, làm đi làm lại rất nhiều lần, như đang câu Hứa Kỳ Sâm lên từng chút một vậy, khiến cậu giữ tay sau cổ Hạ Tri Hứa theo bản năng, eo cũng vô thức nâng lên như muốn với tới hắn. Hứa Kỳ Sâm đã học được cách tự động dỡ bỏ phòng bị, điều này khiến Hạ Tri Hứa cảm nhận được niềm hạnh phúc khi được tin tưởng và được cần. Vị kẹo ngọt tan rất chậm, dư vị sót lại giữa môi răng, như thể được xúc tác bởi sức nóng tỏa ra khi môi lưỡi hòa lẫn, nó càng dính nhớp hơn, dính trái tim hai người lại. Hứa Kỳ Sâm thích được hắn hôn môi, cậu luôn có ảo giác tốt đẹp rằng sẽ được hắn trao tặng tất thảy hơi thở của mình. Kết thúc một nụ hôn dài, Hạ Tri Hứa dời xuống sườn cổ cậu, trên đó còn vương dấu hôn đỏ sẫm từ tối hôm qua. Hắn nhẹ nhàng hôn lên dấu hôn kia, da dẻ ở nơi đây rất mỏng, dán môi lên có thể cảm nhận được mạch đập nảy lên, chấn động nhỏ khiến cánh môi tê dại, hắn mút mạnh, gần như có thể cảm nhận được dòng máu ấm nóng đang kích động không thôi dưới làn da. Hứa Kỳ Sâm bắt đầu không kìm nổi tiếng thở dốc, lần tay xuống nắm lấy tóc Hạ Tri Hứa, “Đây… là… cách bạn cai thuốc à?” “Chỉ có thế này mới hoàn toàn phân tán được lực chú ý của anh thôi.” Hạ Tri Hứa ngẩng đầu, khóe miệng cong cong, “Bạn bảo muốn giúp anh mà, chuyện cai thuốc đành phải nhờ bạn vậy. Nhờ cái gì chứ… Cứ lừa gạt như thế, Hứa Kỳ Sâm lại sa vào bẫy của hắn. Mặc dù đã cố gắng kìm nén, song cậu vẫn chẳng thể nào chống cự việc đánh mất bản thân trước dục vọng. Hạ Tri Hứa cảm thấy thật kỳ diệu, bởi vì Hứa Kỳ Sâm khi uống say và khi tỉnh táo như hai người khác biệt, đem lại trải nghiệm hoàn toàn khác nhau. Một là thơ ngây nhưng đầy cám dỗ, khiến người ta không thể chối từ. Một là kiên cường kiềm chế, khiến người ta muốn chiếm giữ. Không gian trên sô pha hơi nhỏ, Hạ Tri Hứa ôm chặt Hứa Kỳ Sâm, hai người dính lấy nhau, thân mật và khăng khít. Hứa Kỳ Sâm mệt gần chết, lúc sắp ngủ lại nghe thấy Hạ Tri Hứa cười khẽ bên tai, “So với nicotine, đúng là bạn khó cai hơn, cách cai thuốc này đúng là lấy độc trị độc.” Hứa Kỳ Sâm nghĩ đến quyển Chuyện tình núi Brokeback ngày trước mình đọc, uể oải thốt ra câu đối thoại kinh điển nhất trong sách. “I wish I can quit you.” (Ước gì em có thể cai nghiện anh) Hạ Tri Hứa hôn lên trán cậu, “Không, anh không muốn cai bạn chút nào.” Đến bốn giờ chiều, hai người mới rời nhà lái xe đến chỗ Hứa Kỳ Sâm ở, chuẩn bị cùng thu dọn đồ đạc chuyển nhà. Rõ ràng quan hệ đã thân mật đến thế, ấy vậy mà lúc đi thang máy lên tầng, Hạ Tri Hứa vẫn thấy căng thẳng, như buổi tối ngày Tết rất nhiều năm về trước đến nhà cậu vậy. Hắn chợt nhớ ra, “Phải rồi, dì nhỏ của bạn còn sống ở khu dân cư hồi trước không?” “Ừm.” Hứa Kỳ Sâm mặc áo sơ mi của Hạ Tri Hứa, tay áo hơi dài nên cậu đang cúi đầu xắn tay áo lên, Hạ Tri Hứa nhìn cũng thấy mệt, nắm lấy tay cậu xắn giúp, “Thế dì nhỏ của bạn với thầy Trương…” “Bạn còn nhớ cơ à.” Hứa Kỳ Sâm nhìn hắn cúi đầu đầy nghiêm túc, “Hồi em năm bốn đại học hai người đó ở bên nhau rồi. Trước đây còn suốt ngày bận lòng đến cảm xúc của em, sợ em sẽ nghĩ đến chuyện gì không thoải mái.” “Ting” một tiếng, cửa thang máy mở ra. “Thật ra em đã chẳng ngại từ lâu rồi, lại nói, vụ việc hồi trước thầy Trương mới là người vô tội nhất, nhưng vì em mà bọn họ phải cố kìm nén không gặp mặt nhau nữa, dù rõ ràng rất thích đối phương.” Hứa Kỳ Sâm cười, “Ngốc lắm đúng không?” Hạ Tri Hứa sờ cổ cậu, “Bạn cũng không nên bị đối xử như vậy, bạn cũng rất vô tội.” Hứa Kỳ Sâm nắm lấy tay hắn, mặt đối mặt đi được mấy bước, cậu cười nói, “Em không vô tội đâu.” Sau đó, cậu bỗng dừng lại bước chân đang lùi về sau, khiến Hạ Tri Hứa – vì quán tính, đột ngột không kịp trở tay đâm thẳng mặt về phía cậu. “Trước đây đúng là em đã thích một người con trai.” Hứa Kỳ Sâm hôn môi Hạ Tri Hứa, “Lúc đó em chột dạ lắm.” Chẳng mấy chốc hai người đã đến cửa chung cư Hứa Kỳ Sâm ở, Hứa Kỳ Sâm xoay người mở cửa, “Nên bạn biết tại sao khi đó em không đánh trả cũng không cãi cự lại chưa?” Cạch một tiếng, cửa mở ra. Hứa Kỳ Sâm đứng ở cửa, quay đầu nhìn về phía hắn. “Đều tại bạn đó.” Hạ Tri Hứa kéo tay Hứa Kỳ Sâm lại, “Ừm, tại anh tất.” Hắn ôm lấy vai Hứa Kỳ Sâm, nhìn một lượt căn phòng cậu sống một mình, “Cảm giác chẳng khác gì nhà chúng ta là mấy, xem ra anh vẫn rất am hiểu sở thích của bạn.” Hứa Kỳ Sâm vỗ cái tay để trên vai cậu, “Gì mà nhà chúng ta.” Phòng ở của Hứa Kỳ Sâm không lớn, nhưng bố cục rất ổn, ánh nắng tràn trề, so với phòng ngủ thì phòng làm việc mới là rộng nhất, bên trong có hai tủ rất lớn đựng đầy sách của Hứa Kỳ Sâm. Cậu là một người kỳ lạ, rõ ràng khoa học kĩ thuật trong xã hội ngày nay phát triển như thế, cậu lại vẫn rất thích sách giấy, những ngày nắng đẹp, ánh nắng mặt trời xuyên qua cửa kính lớn rọi lên nền nhà, cậu sẽ trải mấy cuốn sách mình thích phơi trên sàn, bản thân cũng ngồi dưới đất, chọn bừa một quyển để đọc. “À phải rồi, căn phòng trống bên cạnh phòng ngủ của bọn mình là phòng làm việc anh chuẩn bị cho bạn đấy.” Hạ Tri Hứa nhìn căn phòng làm việc này, nói. “Thế phòng làm việc của bạn thì sao?” “Cách vách.” Hạ Tri Hứa cười nói, “Chỉ cách một bức tường thôi, anh sẽ đặt một tấm kính ở khoảng trống ở giữa, vậy thì lúc làm việc cũng có thể nhìn thấy nhau. Đương nhiên, nếu bạn không muốn nhìn thấy anh thì có thể kéo rèm.” Hứa Kỳ Sâm cũng cười, “Sẽ không không muốn nhìn thấy bạn đâu. Chắc em chẳng dùng đến rèm được rồi.” “Đừng mà.” Hạ Tri Hứa véo má cậu, “Vì hiệu suất công việc của anh, thỉnh thoảng cứ kéo rèm lên đi.” Nhìn hắn nghiêm túc thảo luận với mình như vậy, Hứa Kỳ Sâm không kìm được bật cười, “Rõ ràng giờ bọn mình còn đang ở đây, thế mà đã hào hứng thảo luận chuyện trang trí nhà mới rồi, trông cứ như…” Câu nói của cậu đột ngột ngừng bặt, cũng tự nhiên quay mặt đi. Hạ Tri Hứa khó hiểu, đương nhiên hỏi lại, “Giống gì?” Giống một đôi vợ chồng mới cưới. Đầu óc nóng lên, cách so sánh kì lạ bất chợt nảy ra đó khiến cậu còn thấy ngại chứ nói gì đến việc nói ra thành lời.
Cậu cười, “Như hai đứa ngốc ấy.” Đừng nên nói hết tâm tư cho hắn thì hơn. Không còn sớm nữa, sau khi bàn luận, hai người quyết định tối nay qua đêm trong căn phòng này trước đã, tiện thu dọn ít đồ đạc, sáng mai gọi công ty hỗ trợ chuyển nhà đến chuyển đồ. Hạ Tri Hứa dọn dẹp sách trên giá cho Hứa Kỳ Sâm, cánh tay hắn dài mà lực tay cũng tốt, gần như không cần Hứa Kỳ Sâm động tay. Hứa Kỳ Sâm dọn bàn làm việc, cậu kéo ngăn kéo ra, thấy Hạ Tri Hứa đã dọn xong toàn bộ giá sách, lo hắn mệt, cậu hỏi, “Uống nước không?” “Được thôi.” Hạ Tri Hứa đặt chồng sách cuối cùng vào trong rương, nhìn theo Hứa Kỳ Sâm ra khỏi phòng. Hạ Tri Hứa đứng đó cũng chán, nghiêng mặt sang thấy ngăn kéo bàn làm việc của cậu bị mở ra, vì tò mò, hắn qua đó. Lúc Hứa Kỳ Sâm cầm hai cốc nước bước vào, cậu nhìn thấy Hạ Tri Hứa đang đứng ở bàn làm việc, quay lưng về phía mình, trông như đang xem cái gì đó. Bàn làm việc thì có gì? Cậu chợt nghĩ đến một món đồ, vội vàng đặt cốc nước lên kệ sách, “Bạn đừng có xem ngăn kéo của em!” Hạ Tri Hứa quay người lại, cầm trong tay một chiếc headband màu xám, trên mặt lộ ra vẻ nghi hoặc. Hứa Kỳ Sâm không còn lo được chuyện gì khác nữa, chạy tới đoạt lại headband trong tay hắn, thiếu tự tin đến nỗi bắt đầu nói lắp, “Sao, sao bạn lại tùy tiện xem ngăn kéo của em?” “Anh xin lỗi, vừa nãy ngăn kéo này mở ra nên anh…” Hạ Tri Hứa nghi hoặc nhíu mày, “Cái headband kia là của bạn à?” “Đúng, đúng vậy.” Hạ Tri Hứa tiến lên một bước, “Nhưng bạn có chơi bóng đâu? Không phải sức khỏe của bạn không hợp vận động mạnh à? Tại sao…” Hứa Kỳ Sâm nhét headband vào trong áo khoác của mình, hơi xoay người đi, muốn đổi chủ đề, “Ờm, đói rồi nhỉ, em vừa mới gọi pizza, một lát nữa là đến…” “Tặng cho anh phải không?” Hạ Tri Hứa giữ một tay cậu lại, giọng điệu cũng không kiên định cho lắm, nửa dò hỏi nửa thăm dò. Hứa Kỳ Sâm rất muốn trả lời là không phải, cậu rất muốn phủ nhận, bởi vì trước đây cậu thực sự quá ấu trĩ và ngu ngốc, chỉ vì mỗi cái headband này mà giận chó đánh mèo với hắn, thậm chí còn xa cách hắn. Mặc dù đó không phải chủ ý của cậu, nhưng bây giờ nhớ lại, chẳng qua bắt đầu từ khi ấy, cậu đã thích Hạ Tri Hứa rồi. Món quà không thể đưa tận tay hắn, vốn dĩ chẳng còn giá trị gì nữa. Nhưng trước đây khi quay lại cửa hàng kia để hoàn trả lại chiếc headband này, cậu lại thấy không nỡ. Đó là lần đầu tiên cậu thử trao lòng mình ra. Ngay cả cậu cũng chẳng thể nói rõ được nguyên nhân cụ thể, cứ thế gìn giữ cẩn thận chiếc headband này suốt mười năm ròng. Đặt trong ngăn kéo bàn làm việc của mình, ngày nào cũng có thể nhìn thấy, cũng giống như mỗi lần nhắm mắt lại, cậu luôn thấy được người thiếu niên tươi sáng mặc áo sơ mi màu trắng kia. “Cho anh đúng không?” Giọng điệu của Hạ Tri Hứa đã yếu mất mấy phần, sự chắc chắn cũng giảm dần đi. Thôi, cũng chẳng nhất thiết phải giấu giếm. Hứa Kỳ Sâm lấy chiếc headband trong túi ra đưa cho Hạ Tri Hứa, gật đầu, “Ừm.” Mặc dù mở miệng hỏi như vậy giống như tự cho mình là đúng, song Hạ Tri Hứa vẫn luôn cảm thấy chiếc headband mình vừa tìm được này rất quen thuộc, nó khiến hắn nhớ ngay đến chiếc headband anh trai để lại ở nhà hồi lớp mười, chỉ mới dùng mấy lần đã bị hắn vứt bỏ vì “xui xẻo”, không còn dùng lại lần nào nữa. “Cho anh thật à? Tại sao…” Hắn không thể nói hết những lời tiếp theo nữa, trong đầu chứa quá nhiều suy nghĩ. Tại sao lúc trước không đưa cho hắn? Tại sao lại tự mình giấu đi? “Lúc đó thấy bạn đeo chiếc headband của anh trai, em cảm thấy mình mua vô ích rồi, nên cũng không lấy ra cho bạn.” Hứa Kỳ Sâm giải thích sự việc lúc ấy một cách thành thật, “Thật ra cũng không có gì cả, đáng ra em nên nói với bạn trước một tiếng rồi mới mua cái này, em…” Còn chưa nói xong, Hứa Kỳ Sâm đã bị Hạ Tri Hứa ôm chặt trong lòng. Hạ Tri Hứa không nói gì, cứ ôm cậu như thế. Giữa hai người bọn họ có quá nhiều nuối tiếc, nhiều đến mức không thể miêu tả bằng từ “trùng hợp” đơn giản như vậy được nữa, nhiều đến mức không thể không cảm thấy rằng kịch bản mà ông trời đã sắp xếp cho bọn họ là thiết lập có duyên không phận. “Tại sao lại muốn tặng anh headband?” Hứa Kỳ Sâm cười, buông bỏ vướng bận, “Còn có thể vì gì được nữa, thích bạn đó.” “Thế tại sao sau đó lại không để ý đến anh nữa?” Cậu dụi vào cổ Hạ Tri Hứa, “Thích bạn, nên giận.” Trước đây có nhiều cảm xúc không phân định được rõ ràng như vậy, nhiều suy nghĩ đến cả bản thân mình cũng chẳng thể đoán ra như vậy, thật ra chỉ là những mánh lới che mắt tự nhiên được sắp đặt của những đứa trẻ lần đầu tiên sa vào tình yêu. Sau khi rẽ mây thấy sương mù, mới phát hiện ra tình yêu đang quấy phá. “Anh đúng là đáng thương.” Tay Hạ Tri Hứa lần xuống đỡ đùi Hứa Kỳ Sâm, bế cậu lên bằng tư thế Koala, hẩy hẩy cậu lên trên, “Từ bé đã bị bạn tóm chặt rồi, bạn giận mà anh chẳng dám hỏi gì hết, cứ nghĩ đủ trò để lấy lòng bạn, dỗ dành bạn, hóa ra chỉ là vì cái này, trời ạ.” Hứa Kỳ Sâm ôm chặt cổ hắn, “Bạn sợ em giận à?” “Sợ chứ.” Hạ Tri Hứa đặt cậu lên bàn, một tay ấn đầu gối cậu, “Anh chỉ thiếu nước ngày nào cũng bế bạn lên bàn thờ, ăn ngon uống ngọt, cung phụng, sáng trưa chiều ba nén hương mỗi ngày, quỳ gối dập đầu thôi. Ông trời con, chỉ cần ngày nào bạn cũng vui vẻ là anh đã rất hạnh phúc rồi.” Trong lòng ấm áp như vừa ngã vào một tấm chăn xoa tung phơi dưới ánh nắng mặt trời, Hứa Kỳ Sâm vươn một bàn tay, nhẹ nhàng chạm lên mặt Hạ Tri Hứa. Thấy đối phương bỗng bật cười. “Cười gì?” Hứa Kỳ Sâm hỏi. Hạ Tri Hứa lắc đầu, “Chỉ là anh thấy mười hai con giáp không có mèo thật là quá đáng tiếc.” Hắn nắm lấy bàn tay Hứa Kỳ Sâm vừa chạm vào mình, nhéo ngón tay cậu, “Bạn ấy à, rất giống một bé mèo con.” Lúc thờ ơ lạnh lùng thì ngăn cách bản thân với thế giới, lúc làm nũng lại đáng yêu chết đi được. Chỉ cần cho cậu thật nhiều dịu dàng và tình yêu, chú mèo hoang kì lạ cũng sẽ trở nên ngoan ngoãn, bằng lòng theo bạn về nhà, còn nhẹ nhàng vươn móng vuốt chạm vào bạn, đôi mắt xinh đẹp mở to như muốn nói với bạn. [Đối xử tốt với em thêm chút đi, em sẽ ngoan hơn nữa.]
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]