Lòng vòng một hồi trên núi mộ không một bóng người, Tống Nguyên Ngôn nhìn thấy một nấm mồ không có bia, đi tới chạm lên nền đất, còn hơi ẩm ướt.
Hẳn là ở chỗ này.
Tống Nguyên Ngôn vung cuốc, tốn một lúc lâu mới có thể đào phần mộ mới lấp này ra, dần lộ nắp quan tài, điều khiến anh bất ngờ là trên nắp quan tài còn dán bùa màu vàng.
“Tạ lão gia này sợ hãi kiểu lạ thật.” Tống Nguyên Ngôn xé lá bùa vàng ra, “Mấy tên người làm đó cũng ăn bớt việc gớm, đinh còn chưa đóng đã chạy.”
Hà Nhạn Nhân cười nói: “Chuyện thế này càng nghĩ càng thấy sợ mà. Vừa đẹp, bớt thêm việc cho chúng ta.”
Mặc dù Tống Nguyên Ngôn biết Hứa Kỳ sâm giả chết, nhưng khoảnh khắc mở quan tài lên, anh vẫn thấy khó chịu. Anh nhẹ nhàng ôm Hứa Kỳ Sâm lạnh như băng ra khỏi quan tài, đặt xuống mặt đất theo lời Hà Nhạn Nhân, xoa khuôn mặt lạnh lẽo của cậu, không khỏi khó chịu.
Hà Nhạn Nhân mở hộp cứu thương cầm trong tay ra, lập tức tiến hành cấp cứu cho Hứa Kỳ Sâm.
Lâm Niệm Chi không dám nhìn, vô thức đứng sau lưng Tống Nguyên Ngôn, “Cậu ấy sẽ không xảy ra chuyện gì chứ… Sợ quá đi mất.”
Tống Nguyên Ngôn càng thêm sợ hãi, nhưng giờ phút này anh chỉ có thể lựa chọn tin tưởng Hà Nhạn Nhân.
Hà Nhạn Nhân áp hai tay lên ngực cậu, tiến hành hồi sức tim phổi, “Tống Nguyên Ngôn, mau ra đây giúp tôi.”
“Đỡ lấy cằm dưới của cậu ấy, thổi khí.”
Đây là lần đầu tiên Lâm Niêm Chi thấy hai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-dien-cuong-tim-cach-sinh-ton-trong-truyen-be/962232/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.