Hà tiểu thư ngồi trên ghế, rất lâu sau không thốt nổi một lời, mà cô cũng không hiểu vì sao. Từ nhỏ đến lớn, hiếm khi nào mọi chuyện vượt quá tầm kiểm soát của cô, thế nhưng người lạnh nhạt mà tự tin trước mắt dường như không hề bị cô ảnh hưởng, cứ nở nụ cười dịu dàng như vậy, song ánh mắt lại không hề đặt lên người cô.
Trong lúc lơ đãng chạm mắt người đối diện, cậu vô thức nghiêng mặt, nhìn về phía cửa trung tâm bách hóa kẻ đến người đi, đáy mắt ngập tràn chờ mong.
Cô hiểu rất rõ, sự chờ mong ấy vĩnh viễn sẽ không đặt trên người mình.
“Tôi đi đây, Tôn tiên sinh.” Hà tiểu thư đứng dậy khỏi ghế, “Scone(*) ở tiệm cà phê này ăn rất ngon, cậu có thể nếm thử.”
(*) Scone: Loại bánh quen thuộc thường thấy ở Châu Âu vào các bữa ăn sáng hoặc cho tiệc trà chiều. Bánh khó có thể dịch ra tên tiếng Việt vì vừa có thể xem là bánh mỳ ngọt mà cũng là loại bánh tráng miệng ăn kèm với clotted cream và mứt.
Hứa Kỳ Sâm cũng đứng lên.
“Không cần cúi chào.” Hà tiểu thư cười nhẹ, “Tôi học y ở nước ngoài, ngày mai phòng khám của tôi sẽ khai trương ngay trên tầng tiệm cà phê này, nếu cậu không khỏe chỗ nào thì cứ đến tìm tôi nhé. Tôi tin rằng cậu chắc chắn không có thành kiến gì với bác sĩ nữ.”
Hứa Kỳ Sâm cũng mỉm cười, “Cảm ơn, Nancy.”
Nghe thấy lời này, Hà tiểu thư hơi ngẩn người, nở một nụ cười chân thành, “Đều là bạn bè cả, cảm ơn gì chứ.”
Nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-dien-cuong-tim-cach-sinh-ton-trong-truyen-be/962227/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.