Hạ Hòa nhéo nhéo gương mặt Trương Ngọc Thanh, vẻ mặt đầy bất ngờ hỏi hẳn: “Anh có biết anh đang nói gì không?! Tôi chính là Yêu nhân Toàn Tính đói”.
Trương Ngọc Thanh đỏ mặt, mặc dù có được ký ức của hai đời, nhưng kiếp trước hắn cũng chỉ là một gã xử nam chưa nếm mùi đời. Mà kiếp này, hắn lại còn sống trên Long Hổ Sơn từ nhỏ, chưa từng được tiếp xúc nhiều với phụ nữ. Cho nên, khi hẳn đối mặt với Hạ Hòa, người phụ nữ đầu tiên thì đương nhiên sẽ cực kỳ quan tâm. Trương Ngọc Thanh nghiêm túc gật đầu: “Đương nhiên, đạo sĩ của Long Hổ Sơn không bị ràng buộc quá nhiều, có thể lấy vợ”.
Hạ Hòa bật cười, cô ta vì tức quá mà bật cười: “Không thể nào, đạo sĩ trên Long Hổ Sơn các anh là nhân sĩ chính đạo. Mà tôi, là Yêu nhân Toàn Tính mà người người đòi chém đòi gϊếŧ, nếu anh ở cạnh tôi há chẳng phải Long Hổ Sơn các anh sẽ trở thành trò cười cho thiên hạ sao?”. Đáy mắt Trương Ngọc Thanh thoáng vẻ lạnh lùng: “Tôi cũng muốn xem xem, ai dám nói năng châm chọc! Tôi sẽ cho kẻ đó biết cái gì gọi là họa từ miệng mà ra”.
Hạ Hòa nhìn bộ dạng này của Trương Ngọc Thanh, bề ngoài tỏ ra không thèm để ý nhưng trong lòng đã có chút cảm động. Từ khi năng lực của mình dần dần thức tỉnh, đàn ông xung quanh cô ta đều chỉ muốn ngủ với cô ta, nhưng bọn họ từ trước đến giờ chưa từng đạt được mong ước. Vì để bảo vệ bản thân, Hạ Hòa chỉ đành trở nên ác độc hơn cả bọn họ. Cho nên, Hạ Hòa mới gia nhập vào Toàn Tính. Nhưng mà, cuộc sống như vậy cực kỳ mệt mỏi, sau khi Hạ Hòa nhìn thấy Trương. Ngọc Thanh, biết hắn là đạo sĩ của Long Hổ Sơn, thì vốn dĩ cũng muốn chơi đùa với tình cảm của hẳn một chút. Nhưng mà, lần này Hạ Hòa đã cược cả bản thân mình vào trong đó rồi. Có điều cô ta không hối hận, bởi vì cô ta cũng thích tiểu đạo sĩ ngây thơ này. Nhưng mà, chính bởi vì như vậy, Hạ Hòa mới không thể ở chung với Trương Ngọc Thanh. Hạ Hòa là Yêu nhân Toàn Tính, mà Trương Ngọc Thanh là đạo sĩ của Long Hổ Sơn, hơn thế nữa hẳn còn là đệ tử của lão thiên sư. Cho nên, khóe miệng Hạ Hòa khẽ cong lên thành một nụ cười, nói với Trương Ngọc Thanh: “Xin lỗi, Trương Ngọc Thanh, tôi không thể làm như vậy”. Sau đó Hạ Hòa cũng chẳng né tránh mà đứng trước mặt Trương Ngọc Thanh mặc lại quần áo của mình, cô ta đưa tay bản tim với Trương Ngọc Thanh rồi nói: “Tôi bảo đảm với anh, anh là người đàn ông duy nhất của tôi...”.
Trương Ngọc Thanh đang muốn nói gì đó, Hạ Hòa liền chen ngang: “Để tôi đi... được không?”.
Bàn tay Trương Ngọc Thanh đang vươn ra bỗng trượt xuống, hắn hơi thất thần nhìn Hạ Hòa bước thấp bước cao rời đi. Kỳ thực, đối với Dị nhân mà nói, bản thân tu đạo, bên trong cơ thể đã có Khí Thuần Dương. Hạ Hòa đã giúp mình tu luyện Âm Ngữ Lôi. Khí Thuần Dương của Trương Ngọc Thanh cũng có lợi cho việc tu luyện của Hạ Hòa. Chẳng qua, tất cả những chuyện này, giống như một giấc mơ vậy. Trương Ngọc Thanh bây giờ vẫn còn cảm thấy hơi ngẩn ngơ... mình đã không còn là xử nam nữa rồi à... bỗng nhiên, Trương Ngọc Thanh nhớ tới điều gì đó, hän vội vàng mặc lại quần áo, đi ra bên ngoài. Bên trong Cửu Mộc Trang, Hạ Hòa có lẽ vì đi lại không tiện nên vẫn chưa đi được xa. Mà trước mặt cô ta lại là một bóng người đang lạnh lùng mỉm cười tiến về phía cô ta. Bóng người kia nhìn thì có vẻ 'ôn hòa nhã nhặn, trên gương mặt còn đeo một gọng kính, chính là Tiêu Tự Tại. Tiêu Tự Tại từng bước từng bước tiến về phía Hạ Hòa, vừa đi vừa đeo găng tay, giọng nói của ông ta mang vẻ lạnh lẽo: “Xin lỗi, bệnh của tôi phát tác rồi, mà cô có bằng lòng làm bác sĩ của tôi không?”. Trong tròng mắt Tiêu Tự Tại lóe lên ánh đỏ, ông ta nói: Tôi biết cô, một nhân tài mới nổi của Toàn Tính, Hạ Hòa, phù hợp với... tiêu chuẩn”. Tiêu Tự Tại đã đeo xong găng tay lên cả hai tay, mà trên gương mặt ông ta cũng thoáng lộ nụ cười đầy biếи ŧɦái. Hạ Hòa trông thấy cảnh này, nghiến chặt răng muốn bỏ chạy, bởi vì Khí bên trong cơ thể cô ta vẫn còn hơi lộn xộn, chưa thể hoàn toàn phát huy được hết khả năng của mình. Hơn nữa cho dù có phát huy được hết khả năng thì sợ rằng cũng không phải đối thủ của tên điên này! Hạ Hòa muốn chạy, Tiêu Tự Tại nhướn mày, cười khẽ: “Muốn chạy? Đại từ Đại bi chưởng!”. Một giây sau, Tiêu Tự Tại vươn cánh tay ra, một bóng bàn tay kim quang cực lớn xuất hiện ngay trước mắt Hạ Hòa, như thể muốn đè Hạ Hòa lại. Nhưng đúng vào lúc này, một đám bùn màu đen như hình với bóng đột ngột xuất hiện bên dưới bàn chân Hạ Hòa, sau đó đám bùn màu đen này giống như một đám giun ăn mòn dần Đại Từ Đại Bi Chưởng của Tiêu Tự Tại. Nhìn thấy cảnh này, Tiêu Tự Tại khẽ nhíu mày, đây là bản lĩnh gì vậy. Nhưng đúng vào lúc này, Âm Ngũ Lôi như thể một đám bùn màu đen lại xông thẳng về phía Tiêu Tự Tại. Đây chính là Âm Ngũ Lôi mà Trương Ngọc Thanh vừa mới tu luyện thành công. Tiêu Tự Tại chẳng quá để tâm đến Âm Ngũ Lôi trông không có vẻ gì là đáng sợ này, mà chỉ bật cười khinh thường sau đó nhảy lên không trung, ấn một chưởng xuống đè lên người Hạ Hòa. Nhưng mà, Âm Ngũ Lôi lại như một con ấu trùng bám riết lấy Tiêu Tự Tại. Âm Ngũ Lôi không có lỗ nào mà không chui vào, không ngừng tiêu hao sức mạnh của Tiêu Tự Tại, chỉ chốc lát sau, Tiêu Tự Tại đã có thể cảm nhận được cảm giác tê bì khắp toàn thân. Âm Ngũ Lôi hay còn gọi là Thủy Tang Lôi, vừa nặng nề vẩn đυ.c lại có hình dáng thay đổi liên tục, chẳng bị thứ gì trói buộc, có thể di chuyển tùy ý, lúc di chuyển lại như thủy ngân lăn trên mặt đất, chẳng có chỗ nào mà nó không chui vào được, hút xương lấy tủy, ăn mòn nhân tâm đánh tan ý chí. Nếu biết cách vận dụng phù hợp, thậm chí còn mạnh hơn rất nhiều so với Dương Ngũ Lôi. Trương Ngọc Thanh cũng chưa từng nghĩ sẽ gϊếŧ chết Tiêu Tự Tại mà chỉ muốn ngăn chặn ông ta không cho ông ta tổn thương đến Hạ Hòa. Nhìn Tiêu Tự Tại đang bị Âm Ngũ Lôi đeo bám, Trương Ngọc Thanh liền đưa Hạ Hòa đến một nơi an toàn.
Hạ Hòa mỉm cười nhìn Trương Ngọc Thanh: “Trương Ngọc Thanh à, anh không phải là thực sự thích một Yêu nhân như tôi rồi đấy chứ?”.
Trương Ngọc Thanh rất sảng khoái đáp: “Đúng đó, cho nên xin cô hãy bảo vệ bản thân cho tốt, nếu như có ngườ muốn bắt nạt cô thì có thể đến tìm tôi
Hạ Hòa hiếm thấy không trêu chọc Trương Ngọc Thanh, mà đến gần hản, kiễng mũi chân hôn lên má hẳn nói: “Tiểu đạo sĩ, anh cũng phải giữ gìn bản thân nhé”. Sau đó Hạ Hòa rời đi.
Trương Ngọc Thanh thở dài, sau đó quay trở lại Cửu Mộc. Trang. Bên trong Cửu Mộc Trang tổng cộng có hai thành viên Toàn Tính, một người là Thẩm Xung, người còn lại là Hạ Hòa, Hạ Hòa vì chuyện cá nhân với Trương Ngọc Thanh nên đã được thả ra rồi. Mà Thẩm Xung thì vẫn còn bị trói chặt đến tê cứng cả người ở trong sân nhà.
Trương Ngọc Thanh quay lại, nhìn thấy Tiêu Tự Tại bị Âm Ngũ Lôi khống chế, vì đặc tính của Âm Ngũ Lôi nên khắp người Tiêu Tự Tại đã chẳng còn mấy sức lực nữa. Trương Ngọc Thanh xuất hiện trước mặt Tiêu Tự Tại, hắn nhìn thấy ánh sáng đỏ trong mắt Tiêu Tự Tại liền biết ông ta lại phát bệnh rồi. Trương Ngọc Thanh nhẹ nhàng dùng ngón tay chạm lên đầu Tiêu Tự Tại, sau đó lầm bầm đọc Thanh Tâm Chú: “Trí tuệ minh tịnh, tâm thần an ninh; Tam hồn vĩnh cửu, phách vô tang khuynh!”, ánh sáng đỏ trong mắt Tiêu Tự Tại dần dần tan đi. Qua một hồi lâu sau, Tiêu Tự Tại mới nói với Trương Ngọc Thanh: “Xin lỗi, tôi lại phát bệnh rồi, cậu biết đấy, tôi là một bệnh nhân...”.
Trương Ngọc Thanh không nói gì, Tiêu Tự Tại lại nói: “Nhiệm vụ của tôi là đến giám sát cậu, nhưng không ngờ được tôi lại còn phát bệnh trước cả cậu”. Tiêu Tự tại bò dậy từ trên mặt đất, ông ta vỗ vỗ vai Trương Ngọc Thanh sau đó lấy ra máy bộ đàm n: Nhiệm vụ hoàn thành, thu lưới!".
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]