Đậu Nhạc vuốt xong vài sợi tóc trên đầu mình mới nói với Tiêu Tự Tại rằng: “Ông cảm thấy Trương Ngọc Thanh này thế nào?”.
Tiêu Tự Tại nói: “Thâm sâu khó dòi”. Đậu Nhạc nhíu mày: “Ông đánh không lại hắn?”.
Tiêu Tự Tại lắc đầu: “Không biết, nhưng từ Khí mà hẳn vô ý phát tán ra ngoài thì tôi cảm nhận được, hẳn rất mạnh! Mạnh đến mức không thể thăm dò được!”.
Đậu Nhạc thấy hơi bất đắc dĩ: “Lương Phú Quốc nói với tôi, bên trong cơ thể Trương Ngọc Thanh có sát khí cực mạnh, nhưng hẳn có thể thông qua Thanh Tâm Chú để áp chế được sát khí đó”.
“Nhưng mà, chúng ta không đo được rủi ro xảy ra khi hẳn mất khống chế với luồng sát khí kia, cho nên phải giữ hẳn lại đây để quan sát. Quan sát một tuần rồi, hắn vẫn không hề có bất cứ biểu hiện mất khống chế nào... thậm chí... đến ông còn mất khống chế hai lần rồi...”.
Tiêu Tự Tại nói: “Tôi đây không tính là mất khống chế, là phát bệnh thôi, nhưng tôi cũng nhịn được rồi...”.
Đậu Nhạc nói đùa: “Ông có thể thử so tài với Trương Ngọc Thanh xem, ai bệnh nặng hơn”.
Đáy mắt Tiêu Tự Tại thoáng lóe lên ánh đỏ, nói: “Tôi sợ không cẩn thận lỡ tay gϊếŧ chết hắn, hoặc là bị hắn gϊếŧ chết!”.
Đậu Nhạc không nói gì nữa. Tiêu Tự Tại mặc dù là một bệnh nhân, nhưng cũng đã từng là đệ tử của Thiếu Lâm Giải Không đại sư. Mà Tiêu Tự Tại trước nay vẫn luôn rất tự tin, khi đối mặt với Trương Ngọc Thanh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-di-nhan-sieu-pham/3451756/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.