Chương trước
Chương sau
Phốc!
Trình Vô Ảnh miệng phun ra một ngụm lớn máu tươi, hắn trực tiếp bị Triệu Vô Cực một chưởng vỗ nằm trên mặt đất.
Triệu Vô Cực thực lực cũng không tệ, hắn ưu điểm cùng phương thức chiến đấu chính là che giấu khí tức của mình vô thanh vô tức ám sát.
Đối với ngạnh kháng loại việc này không phải là hắn cường hạng, nhưng cũng không quá yếu. 
Đáng tiếc Trình Vô Ảnh lại gặp phải Triệu Vô Cực, đối với trực diện ngạnh kháng cùng cường công lại vô cùng am hiểu.
Chỉ giao thủ hai chiêu trực tiếp bị hắn một chưởng phách nằm bẹp trên mặt đất, cả người quần áo tan nát, vết thương chằng chịt, muốn bao nhiêu chật vật có bấy nhiêu chật vật.
“Không thể nào! Ngươi là làm sao làm được? làm sao phát hiện ra?”
Trình Vô Ảnh tuy bị Triệu Vô Cực đánh trọng thương cũng bị ép từ trạng thái tàng hình hiện thân nhưng hắn ngược lại không quan tâm thương thế mà là kinh nghi bất định nhìn lấy Triệu Vô Cực, muốn hỏi rõ Triệu Vô Cực làm sao phát hiện ra hắn.
Hiển nhiên Trình Vô Ảnh đối với chính mình ẩn thân pháp thuật vô cùng tự tin, hắn đột phá trúc cơ kì lúc thức tỉnh thần thông ẩn dấu khí tức khiến hắn ẩn thân pháp thuật càng tiến một bước mạnh mẽ.
Nhưng cho dù như vậy vẫn là bị Triệu Vô Cực bỗng nhiên phát hiện sau đó nhanh chóng giải quyết.
“rõ ràng vừa nãy ta cũng không hề nhằm vào hắn a! tại sao hắn lại phát hiện ra ta? cho dù có cảm nhận được cũng không thể chính xác như vậy bắt được ta vị trí a? 
Chẳng lẽ trong môn phái có phản đồ tiết lộ ta tin tức?
Không đúng, cho dù tin tức có lộ cũng không có cách nào đem ta từ trong ẩn thân trạng thái phát hiện đi ra!”
Trình Vô Ảnh trong lòng nhanh chóng lưu chuyển, tuy hắn bị thương nhưng hắn đầu óc lúc này bỗng nhiên thanh minh kì lạ, đối với Triệu Vô Cực kinh hãi càng thúc đẩy hắn suy đoán Triệu Vô Cực rốt cuộc là làm sao phát hiện ra được hắn.
Ẩn thân pháp thuật tuy chỉ là Hoàng giai pháp thuật nhưng là Trình gia của hắn độc môn pháp thuật, từ trước đến nay ở trong tu chân giới ở luyện khí kì, trúc cơ kì cực ít có người có thể phát hiện ra được bọn hắn.
Triệu Vô Cực vừa lên không những phát hiện ra hắn đang theo dõi, đã thế mà còn có thể chính xác biết được hắn vị trí ở đâu, cái này vô cùng đả kích Trình Vô Ảnh trong lòng tự tin.
Phải biết hắn là Trình gia tuấn kiệt bên trong hàng đầu tồn tại a, ẩn thân pháp thuật này hắn dùng không một ngàn thì cũng đã có tám trăm lần, sao có thể lộ ra cái gì chân ngựa cho Triệu Vô Cực bắt được được?
“không đúng, là hắn có chuyên môn khắc chế ẩn thân pháp thuật của Trình gia ta! 
Đúng vậy, chỉ có thể như vậy mới giải thích thông! Là pháp thuật vẫn là pháp bảo?
Khốn nạn, không phải vào Nhất nguyệt bí cảnh chỉ có thể mang theo bản mệnh pháp khí thôi sao?”
Trình Vô Ảnh trong lòng tức giận a, hắn ở Thiết Tí Yêu Hầu tộc quần vị trí bốn phía loạn chuyển gặp được người đầu tiên chính là Triệu Vô Cực, vậy mà gặp ngay người có chuyên môn khắc chế Trình gia hắn thủ đoạn, cái này là cỡ nào xui xẻo mới có thể đụng phải a!”
Triệu Vô Cực đi tới trước mặt Trình Vô Ảnh tay phải vung lên một cái, Trình Vô Ảnh liền bị lật sang một bên, dưới thân hắn một cái túi xách liền hiện lên.
Triệu Vô Cực hư nhiếp một cái, túi xách liền bay vào trong tay hắn, vừa mở ra xem liền là một túi Ngọc Tủy Chi.
Triệu Vô Cực khóe miệng kéo lên một cái cong độ, vừa rồi một chưởng kia đánh ra hắn cũng phát hiện ra một cái khác lạ. 
Trình Vô Ảnh cho dù bản thân thụ thương cũng muốn bảo vệ một cái bọc, mà cái bọc này hắn bây giờ vừa mở ra chính là chứa không ít Ngọc Tủy Chi, hiển nhiên Thiên Nguyên Tông làm tất cả đều vì đám này Ngọc Tủy Chi, tên này chính là bọn hắn phái ra ám thủ cũng là át chủ bài thu thập Ngọc Tủy Chi a.
Lúc đầu hắn còn nghi hoặc cho dù Thiết Tí Yêu Hầu tộc quần cùng tứ đại môn phái đánh một trận tử chiến Thiên Nguyên Tông rốt cuộc là làm sao thu thập được Ngọc Tủy Chi.
Dù sao đám này Thiết Tí Yêu Hầu nhất định là sẽ không để nhân loại tu sĩ động được vào cái này bọn nó xem như của mình tư nhân vật sở hữu linh thảo đấy.
Bây giờ vừa xuất hiện cái này tình huống Triệu Vô Cực liền hiểu rõ tất cả.
“rốt cuộc ngươi là làm sao làm được? trả lời ta!”
Trình Vô Ảnh bỗng nhiên rống to, ánh mắt nhìn về phía Triệu Vô Cực tràn đầy tức giận cùng căm tức, giống như là không làm rõ cái này vấn đề hắn quyết không buông tha vậy.
Triệu Vô Cực bước chân bắt đầu hướng về hắn đi lại gần, ánh mát nhìn về phía hắn cười lạnh:
“ Ngươi hẳn là Thiên Nguyên Tông “người thu thập” cũng là bọn hắn kế hoạch bên trong người quan trọng nhất đi? Ngươi cũng thật là làm khổ ta nha, ta ở chỗ này đi dạo một hồi lâu như vậy mới tìm ra ngươi, nếu không phải là sử dụng trải thảm thức tìm kiếm chỉ sợ đã bỏ qua ngươi rồi.
Cái này ẩn thân pháp thuật còn rất không tệ nha, đáng tiếc lại gặp phải ta!
Cái này lí do còn rất quan trọng sao? Chẳng lẽ ngươi cũng giống như Thiên Cung Nguyệt Ánh, có cái gì bảo mệnh thủ đoạn, chẳng hạn như Tử mẫu chuyển cơ bàn?”
Trình Vô Ảnh ánh mắt bỗng nhiên trợn to:
“ ngươi vậy mà biết Tử mẫu chuyển cơ bàn? Các ngươi ép được nàng sử dụng?
Không đúng, như vậy chẳng phải nói Thiên Nguyên Tông kế hoạch thất bại rồi sao?
Đúng vậy, nếu kế hoạch thành công ngươi hẳn là không thể nào xuất hiện ở chỗ này a!
Không thể nào, kế hoạch hoàn mĩ như vậy, sao có thể thất bại được?
Triệu Vô Cực, ngươi đang lừa ta đúng hay không?”
Triệu Vô Cực khóe mắt lóe lên nguy hiểm quang mang nói:
“ ta lừa ngươi? ta cần làm vậy sao? Ta làm vậy được gì?
Nếu ngươi còn không tin, vậy để ta tiễn ngươi đi xuống gặp mấy vị sư đệ sư muội của ngươi hỏi cho rõ tình hình lúc đấy như thế nào a!”
Triệu Vô Cực nói xong không chút dấu hiệu nào lập tức ra tay, một chưởng hướng Trình Vô Ảnh đầu lâu vỗ tới.
“Không!”
Trình Vô Ảnh sợ hãi rống to một tiếng, ý đố lẩn trốn.
Đáng tiếc hắn lúc này trọng thương thực lực mười không còn một, lại bị Triệu Vô Cực đánh ngã trên đất, làm sao có thể thoát khỏi Triệu Vô Cực một chưởng này.
Phốc!
Một tiếng trầm đục vang lên, Trình Vô Ảnh hai mắt trợ ngược lên, bên trong ánh mắt tràn đầy sợ hãi khủng bố.
Tuy biết rõ Triệu Vô Cực khó lòng buông tha hắn nhưng đối mặt với tử vong Trình Vô Ảnh vẫn là không nhịn được lộ ra của mình sợ hãi chân diện mục.
Đáng tiếc, Triệu Vô Cực cũng không hề có ý định buông tha hắn.
Phản phái chết bởi nói nhiều đạo lí Triệu Vô Cực vô cùng hiểu rõ, bởi vậy hắn luôn hạn chế bản thân mình cùng địch nhân lảm nhảm, chỉ cần có thể ra tay hắn liền động thủ.
Nhìn Triệu Vô Cực ngã xuống Triệu Vô Cực cũng chưa hề định thu tay, hắn một ngụm tiên thiên chân hỏa phun ra, đem Trình Vô Ảnh thi thể đốt thành tro bụi lúc này mới thở ra một hơi thu tay lại.
Thi thể của Trình Vô Ảnh nếu để ở chỗ này đám người tam phái liên quân hiển nhiên sẽ suy đoán ra được rất nhiều thứ, từ đó biết được Triệu Vô Cực đã nắm được chỗ tốt vô cùng to lớn, rất có thể bốc lên hai bên tranh đấu.
Tuy Triệu Vô Cực cùng Thanh Vân Tông không sợ tam phái liên quân, nhưng nếu có thể tránh được phiền phức sẽ không ai muốn gặp phiền phức.
Hơn nữa cũng không có cái gì đảm bảo bọn hắn sẽ không cùng Thanh Vân Tông tranh đấu a, dù sao ở cao cấp chiến lực bọn hắn cùng Thanh Vân Tông chỉ là ngang hàng nhưng ở số lượng luyện khí kì đệ tử bọn hắn gần như nhiều gấp ba a.
Giải quyết xong Trình Vô Ảnh cái này phiền phức, Triệu Vô Cực đem cái túi này ném cho trốn ở một góc gần đấy Tiểu Hoàng.
Tiểu Hoàng ánh mắt híp lại nhanh chóng tiếp lấy cái này một túi tràn đầy Ngọc Tủy Chi, đem chúng bỏ vào của mình trước bụng túi không gian.
Một trận chiến này cũng không dùng bao nhiêu sức lực nhưng thu hoạch lại không tệ khiến Triệu Vô Cực trong lòng thoải mái vô cùng.
Lần này hành động tìm kiếm cũng là Triệu Vô Cực nghi ngờ Thiên Nguyên Tông hành động sau đó mới ôm theo may mắn tâm lí đi tìm tòi một phen, quả nhiên công phu không phụ lòng người, Thiên Nguyên Tông cái này biết ẩn thân pháp thuật người cũng chưa rời đi, hơn nữa hắn còn rất tự tin vào pháp thuật của mình vậy mà muốn đoạt thức ăn trước miệng hổ.
Đáng tiếc, Triệu Vô Cực thần thông có thể cảm nhận “sinh mệnh chi hỏa” khiến cho dù có ẩn thân hay không ở trước mặt hắn đều không có chỗ che thân.
Chỉ cần đi vào hắn cảm ứng phạm vi, chắc chắn sẽ bại lộ.
Nghĩ tới đây Triệu Vô Cực cũng cảm khái không thôi.
Không ngờ lúc còn ở trong giang hồ đả thông kì kinh bát mạch đem đến cho hắn mấy cái tiểu thần thông lại cho hắn ưu thế to lớn như vậy
Cho dù tới lúc này hắn đã là tu tiên giả cũng còn sử dụng rất nhiều, không hề lạc hậu mất linh.
Hắn có được thành tựu như bây giờ cái này tiểu thần thông góp công vô cùng nhiều a.
Triệu Vô Cực đối với Tiểu Hoàng nói ra:
“ Tiểu Hoàng, tiếp theo tìm kiếm linh thảo phải nhờ ngươi rồi!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.