Chương trước
Chương sau
Triệu Vô Cực vừa mới lách mình từ trong đợt kiếm khí này xông ra thì Kiếm Khuynh Thành đã ở phía trước cuồng tiếu đồng thời vung lên của mình phi kiếm.
Trên thân phi kiếm của Kiếm Khuynh Thành hỏa diễm biến thành một cái lốc xoáy mạnh mẽ bùng nổ, linh lực ba động vô cùng táo bạo mãnh liệt, kiếm chưa tới nhưng sức nóng đã phả vào mặt khiến Triệu Vô Cực da mặt cũng cảm giác nóng rát vô cùng.
Không cần nói cũng biết, một cái này kiếm chiêu nếu như trực tiếp đánh trúng người hắn, Triệu Vô Cực linh lực hộ tráo chỉ sợ không chịu nổi quá một giây sau đó sẽ trực tiếp bị đối phương nóng bỏng nhiệt lượng nung chảy, huyết nhục chi khu là không thể nào chịu được sức nóng như vậy. 
Cùng là hỏa hệ kiếm tu, nhưng không phải người nào sử xuất ra kiếm pháp cũng có thể đạt được hiệu quả giống nhau.
Nhiệt độ nóng rực của mỗi người lúc xuất chiêu đều là khác nhau, cái này phụ thuộc vào đẳng cấp của võ kĩ cùng linh lực có tinh thuần hay không.
Đẳng cấp kiếp pháp càng cao, linh lực càng tinh thuần, như vậy nhiệt độ lúc đánh ra kiếm chiêu sẽ càng to lớn.
Còn linh lực số lượng chỉ có thể quyết định sức chiến đấu có kéo dài hay không hoặc lúc tung ra chiêu thức uy lực lớn nhỏ khác biệt.
Nếu Triệu Vô Cực là kiếm tu, hắn cũng không hề sợ hãi cùng đối phương so một chút kiếm pháp cùng nhiệt lượng, dù sao hắn cũng là hỏa hệ tu sĩ.
Nhưng đáng tiếc, hắn vũ khí không phải là kiếm, cũng không phải là kiếm tu.
Kiếm Khuynh Thành một kiếm chém ngang hông vung ra, cột lửa theo kiếm của hắn kéo dài ra đến hơn mười mét, dọc đường va chạm vào cây cối trực tiếp “ầm ầm ầm” nổ tung đem thân cây chặn ngang chặt đứt, chỗ đứt gãy còn hiện lên hỏa diễm đỏ thẫm dấu vết như là dung nham vậy.
Kiếm còn chưa tới, khí thế khủng bố mạnh mẽ đã bao trùm toàn bộ chiến trường.
Triệu Vô Cực ánh mắt co rụt lại nhìn cái này lốc xoáy hỏa diễm kiếm như là một đầu trường long hướng về phía eo mình chém tới, hắn trong lòng nguy hiểm cảnh báo điên cuồng gõ vang, vội vàng dưới chân đạp mạnh một cái, cả người trực tiếp bắn thẳng vào giữa không trung.
ầm! ầm! ầm!
hỏa diễm kiếm liên tục chặt đứt hơn mười gốc cây mới dừng lại được, Kiếm Khuynh Thành trên mặt nụ cười cũng cứng lại, hắn khuôn mặt lộ ra vẻ khó tin, mình một kiếm này vậy mà thất bại.
Cùng Triệu Vô Cực quyết đấu, cho dù là mở màn thăm dò công kích hay là đánh ra bảy bảy bốn mươi chín đạo hỏa diễm kiếm khí đều là hắn trong tính toán cũng là sáo lộ quen thuộc thường dùng.
ở Phi kiếm môn, không có mấy người cùng hắn qua được mấy chiêu, đa số đều sẽ bị hắn nhanh chóng trong vòng hai ba chiêu giải quyết, hơn nữa đám người kia thua cuộc sau sẽ còn bị dính lên bỏng cháy vết thương, khiến cho bọn hắn càng phải nằm trên giường càng lâu.
Hắn mấy đạo kia kiếm khí chính là dùng để thu hẹp phạm vi sử dụng thân pháp của Triệu Vô Cực, sau đó tung ra một đòn kết thúc trận chiến này.
Triệu Vô Cực thân pháp nhanh nhẹn để hắn vô cùng kiêng kị, nhưng kinh nghiệm chiến đấu nói cho hắn biết, chỉ cần có thể khống chế phạm vi di chuyển của đối phương như vậy thân pháp có nhanh nữa cũng chỉ đến vậy mà thôi.
Bởi vậy vừa rồi mấy đạo kia kiếm khí hạn chế di chuyển của Triệu Vô Cực hắn hoàn toàn thành công, đáng tiếc ở cuối cùng thời khắc Triệu Vô Cực vậy mà còn có thể nhảy lên tránh né được hắn một trảm này.
Kiếm Khuynh Thành còn chưa kịp ngạc nhiên xong, trên đầu hắn đã xuất hiện một cỗ linh lực ba động vô cùng to lớn mạnh mẽ.
Hắn ngẩng đầu lên, Triệu Vô Cực khuôn mặt có chút nộ khí đang hơi cau mày nhìn lấy hắn, trên cổ tay đối phương một cái âm dương vòng cùng âm dương hoàn đang cùng nhau xoay tròn. 
Theo hai cái này âm dương hoàn cùng âm dương vòng xuất hiện, một cỗ nặng nề trầm trọng khí tức trực tiếp từ phía trên phủ xuống, đem Kiếm Khuynh Thành khóa chặt.
Kiếm Khuynh Thành có thể cảm nhận được trên người Triệu Vô Cực linh lực rung động rất mạnh mẽ, khí thế của hắn như là liệt nhật giữa trời, khiến cho hắn trước ngực như chặn một tảng đá, cho dù thở cũng trở nên khó khăn.
HỪ!
Kiếm Khuynh Thành hừ lạnh một tiếng, trên kiếm lốc xoáy hỏa diễm đã sớm tan biến, linh lực lần nữa mạnh mẽ sáng lên, khí thế nhanh chóng dâng cao.
Thực chất mà nói, kiếm pháp của Kiếm Khuynh Thành cũng không hề sợ cận chiến, hơn nữa hắn cận chiến tốc độ xuất chiêu còn rất nhanh.
Nhưng đối mặt với Triệu Vô Cực dạng này chuyền về cận chiến đối thủ, hắn không hề dám để cho Triệu Vô Cực có cơ hội tiếp cận bản thân mình,bởi vậy mới biến trận đấu này thành một hồi viễn trình chiến đấu.
Sau lưng hắn linh lực hội tụ, nhanh chóng hình thành một đầu hỏa hồng sắc cự ưng, nó thân thể hoàn toàn là từ hỏa diễm tạo thành, nhiệt độ vô cùng nóng bỏng.
Tíu Tíu tíu...!
Cự ung hướng về Triệu Vô Cực phương hướng kêu to một cái, thể hiện ra nó không hề thua kém khí thế, theo Kiếm Khuynh Thành linh lực nhanh chóng truyền vào cự ưng càng lúc càng ngưng thực càng mạnh mẽ.
Triệu Vô Cực híp mắt nhìn lấy đối phương hỏa diễm cự ưng, hắn không hề có chút lo lắng cùng chần chờ gì, một chưởng vỗ ra:
“ Vô Cực bảo điển - Thiên địa biến!”
ầm!
Theo Triệu Vô Cực một chưởng vỗ ra, linh lực bạo động, kim sắc cự thủ lăng không xuất hiện, đón gió lớn lên, từ giữa không trung đè ép hướng Kiếm Khuynh Thành lao xuống.
Kiếm Khuynh Thành chợt cảm giác được, trước mắt mình tràng cảnh biến đổi, một cái che trời cự thủ vỗ tan sơn nhạc, hướng hắn lao tới, khiến hắn cảm giác được một trận sợ hãi cùng tuyệt vọng.
Khuôn mặt hắn mê man, không biết nên chạy hay nên ở lại, phải làm sao mới có thể thoát khỏi được tràng cảnh này.
Nhưng chỉ một chốc lát, hắn mê man ánh mắt lập tức rút đi, thay vào đó là một cái thẹn quá hóa giận ánh mắt.
Hắn vậy mà trúng Triệu Vô Cực ý cảnh! 
Khốn kiếp, hắn vậy mà không thể miễn dịch được Triệu Vô Cực ý cảnh, bị đối phương ý cảnh ảnh hưởng tới.
Đến đẳng cấp này của Kiếm Khuynh Thành, cái gì kiếm pháp chưởng pháp ý cảnh hắn chưa gặp qua.
Chỉ cần là luyện khí kì tam trọng trở lên, mỗi người muốn phát ra viễn trình công kích đều sẽ có riêng một cái hoặc nhiều cái ý cảnh của mình. 
Ý cảnh có mạnh có yếu, phụ thuộc rất nhiều vào đối với võ kĩ cảm ngộ cùng bản thân tinh thần lực cường độ, ý chí có mạnh hay không.
ở luyện khí kì đỉnh phong, Triệu Vô Cực cùng Kiếm Khuynh Thành dạng này tuổi trẻ cao thủ đa số miễn nhiễm hoàn toàn của đồng cảnh giới đối thủ ý cảnh, bởi vậy chiêu thức đánh ra chỉ có thể so sánh uy lực ai càng mạnh để phân ra thắng bại mà thôi.
Ở Phi kiếm môn, cũng là dạng này.
Mà không ngờ hôm nay hắn gặp phải Triệu Vô Cực, vậy mà còn bị đối phương ý cảnh kéo vào bên trong, khiến hắn có chút thất thần, mất đi tiên cơ.
Đúng vậy, bị ý cảnh ảnh hưởng có thể tỉnh lại cũng không làm bản thân hắn mất đi chút nào linh lực, nhưng ở trên thời cơ cùng khí thế, hắn đã thua.
Một giây lát mê mang đấy, hắn đã bỏ lỡ nhất phát động công kích thời cơ, đồng thời ý cảnh của hắn không thể chống lại được Triệu Vô Cực ý cảnh xâm chiếm, điều này nói rõ, Triệu Vô Cực ý chí cùng tinh thần lực so với hắn đều mạnh.
Đối với tâm cao khí ngạo, xếp hạng thứ hai Phi kiếm môn Kiếm Khuynh Thành mà nói, thua một cái luyện đan sư ý chí cùng tinh thần lực chính là hắn sỉ nhục.
“Triệu Vô Cực, khốn kiếp!”
Thẹn quá hóa giận, Kiếm Khuynh Thành mở miệng mắng to, mũi kiếm thẳng chỉ vào hắn rống lớn:
“ ưng kích trường không!”
Tíu tíu...
Hỏa diễm cự ưng giống như nhận được tấn công chỉ lệnh, hót lên một tiếng to lớn ưng minh, vỗ cánh một cái như là mũi tên rời cung, hai cánh kéo ra một đầu hỏa tuyến hướng Triệu Vô Cực Thiên địa biến cự chưởng xông tới.
Kim sắc cự chưởng như già thiên tế nhật, khai sơn liệt thạch từ trên trời xông xuống.
Hỏa diễm cự ưng như oai hùng tung cánh bay lên, ưng kích trường không, chúa tể bầu trời.
Trong nháy mắt, hai người chưởng pháp cùng kiếm pháp va chạm, ở giữa trời va chạm vào nhau, linh lực bạo động.
Cự chưởng không những khí thế trầm nặng như núi, cho dù bị cự ưng mỏ nhọn đâm tới cũng không hề có dấu hiệu bị đánh tan ngược lại đối với nó bắt đầu lợi dụng thiên thế của mình đè xuống.
Mà cự ưng thì liên tục dùng của mình sắc bén mỏ như là một cái mũi khoan hướng cự chưởng đâm tới, hỏa diễm đốt cho xuy xuy rung động liên tục.
Triệu Vô Cực cùng Kiếm Khuynh Thành hai bên điên cuồng thúc dục linh lực của mình, cả hai đồng thời đều nhíu mày, bởi vì bọn hắn cảm giác ra được, đối thủ của mình quả nhiên không hề dễ chơi, mà Kiếm Khuynh Thành so với Triệu Vô Cực càng ngạc nhiên, bởi vì hắn không nghĩ tới, đan đội đội trưởng của Thanh Vân Tông Triệu Vô Cực vậy mà có dạng này chiến lực, một chưởng này đã gần như đuổi sát hắn mạnh thứ hai kiếm chiêu.
Oành~
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.