Chương trước
Chương sau
Ở một vị trí hoang vu trong rừng cây, Ngụy Tuấn từ trong hắc khí hiện ra thân ảnh, cả người vô cùng chật vật, vết thương chồng chất.
Hắn dựa vào một gốc đại thụ, nôn ra bụng lớn máu tươi, một tay che lên trên vai mình vết thương, trong ánh mắt tràn đầy tơ máu cuồng hận ý.
“Từ Tiểu Bạch, Triệu Vô Cực, các ngươi được lắm!
Hôm nay ban tặng, nhất định ngày khác ta sẽ gấp trăm lần trả lại cho các ngươi!
Không tốt, ta nhất định phải nhanh chóng nghĩ cách trở lại thông báo cho phụ thân, để phụ thân mau chóng tẩu thoát.
Triệu Vô Cực cùng Từ Tiểu Bạch nếu đồng thời tố giác, ai cũng bảo vệ không được ta.
Cho dù Hạ Chu trưởng lão đã nói sẽ làm chỗ dựa cho ta, nhưng ám sát nội môn trưởng lão con trai cùng chưởng môn chân truyền đệ tử là tử tội, hắn nhất định sẽ xem ta như con tốt thí không chút lưu tình vứt ra thí mạng, không thể tin tưởng hắn.
Ta cũng phải cẩn thận một chút, trở lại tông môn nhất định phải chọn tuyến đường ít người mà đi, cũng không được lộ ra bản thân đang trọng thương, nếu gây nên người khác chú ý, vậy thì sẽ vô cùng rắc rối.
Hai tên kia bị trọng thương, tốc độ không thể nào nhanh được, nếu có ý định dưỡng thương xong mới trở lại Thanh Vân Tông, ta còn có thể có một ít thời gian bỏ trốn.
Nhanh, nhất định không thể bỏ lỡ thời gian!”
Ngụy Tuấn trong lòng nhanh chóng tính toán, sau đó lần nữa thi triển bí pháp một đường vô cùng cẩn thận trở lại Thanh Vân Tông, nhanh chóng tìm lấy phụ thân hắn báo cáo tin dữ.
“Cái gì? Ngươi nói là thật? Từ Tiểu Bạch cùng Triệu Vô Cực đánh giết Hoàng Văn Trác,Phạm Trình, Khiết Tích ba tên kia, các ngươi hành động ám sát thất bại?’
Ngụy Tuấn đắng chát nói:
“ đúng vậy, phụ thân!”
Ngụy Tuấn tức giận đến khuôn mặt đỏ bừng, râu tóc cũng dựng đứng lên chỉ vào mặt hắn mắng:
“ Ngươi cái này ngu ngốc nghịch tử, ngươi cùng Triệu Vô Cực khắp nơi đối kháng thì cũng thôi đi, tại sao lại dám làm ra hành động như thế? ngươi không tính đến lúc thất bại thì hậu quả thế nào sao? Ngươi muốn hại chết phụ thân ngươi sao?’
Ngụy Tuấn cắn răng nói:
“ phụ thân, bây giờ mắng chửi ta thì có ích gì.
Bốn cái luyện khí kì đỉnh phong cũng không thể thành công đánh giết đối phương đây hoàn toàn chính là chuyện ngoài ý muốn, cho dù là ai cũng không nghĩ ra kết quả lại là như vậy.
Bây giờ chúng ta cần nhanh chóng bí mật rời khỏi Thanh Vân Tông, tìm một nơi có thể chứa chấp chúng ta nương nhờ vào, như vậy chúng ta mới có thể tiếp tục tu luyên tiếp, có một ngày trả thù được đối phương!”
Ngụy Tinh tức đến hai mắt trợn ngược lên:
“ ngươi còn muốn trả thù? Không phải trước đây ngươi cùng hắn lúc còn là hài tử chỉ vì một cái nho nhỏ thù hận mà đánh đến bây giờ sao?
Bao nhiêu năm như vậy, thất bại mấy lần, ta cùng mấy vị kia giúp ngươi chống lên, bảo vệ ngươi.
Ngươi thành sự không có bại sự có thừa, vậy mà còn muốn trả thù? ngại chết chưa đủ nhanh sao?
Nếu không phải ngươi trả thù tâm quá mạnh, chúng ta sao có thể đến mức này?’
Ngụy Tuấn không cho là đúng:
“ phụ thân, có thù không báo, ta còn tu cái gì tiên?’
Ngụy Tinh tức đến run lên bật bật:
“ ngươi, ngươi, ngươi.... ngươi còn chấp mê bất ngộ? Ta phải nói sao cho ngươi hiểu đây? Ngươi cái này nghịch tử!”
Ngụy Tuấn thở dài nói:
“ phụ thân, ta thua, bởi vậy ngàn sai vạn sai đều là ta.
Sau này đến nơi an toàn, ngươi muốn mắng chửi ta thế nào cũng được.
Nhưng bây giờ vì an toàn của ngươi, chúng ta nhất định phải rời khỏi Thanh Vân Tông ngay!”
Ngụy Tinh sắc mặt âm tình bất định, ánh mắt nhanh chóng đảo qua mấy vòng lạnh như băng nói:
“ không chừng chuyện này còn có chuyển cơ. Triệu Vô Cực cùng Từ Tiểu Bạch nếu còn chưa về tới Thanh Vân Tông, chúng ta vẫn có thể đối với hắn tiến hành chặn giết!”
Ngụy Tuấn cười khổ nói:
“ ta vô cùng chắc chắn, Triệu Vô Cực chắc chắn không phải là dạng người ngu ngốc giờ này còn ở trong dã ngoại lắc lư.
Hắn hẳn là sắp trở lại Thanh Vân Tông rồi, chúng ta nếu không nhanh chân, đến lúc đó cơ hội rời đi cũng không có!”
Ngụy Tinh nghe vậy khóe mắt giật giật, cả người tại chỗ chết lặng.
Hắn vì Thanh Vân Tông khổ sở bao nhiêu năm mới làm lên được cái chức ngoại môn trưởng lão này.
Không ngờ bởi vì con trai của chính mình cùng Triệu Vô Cực tranh đấu mà lại đi đến một bước sơn cùng thủy tận, phải bỏ trốn khỏi tông môn như vậy.
Đối mặt với tương lai bị truy sát phải trốn đông trốn tây, hắn cảm giác vô cùng mê mang.
ở Thanh Vân Tông lâu, hắn cũng không muốn rời khỏi chỗ này chút nào.
Nhưng không rời khỏi, chờ đợi hắn chính là cái chết a.
Hắn cũng không thể để con trai duy nhất của hắn phải ở đây chịu chết chứ?
Cuối cùng Ngụy Tinh thở dài nói:
“ được rồi, để ta chuẩn bị một chút mang lên hết tài nguyên, chúng ta bí mật rời đi thôi!”
.......
Ngụy Tuấn trước tiên trở lại Thanh Vân Tông cùng Ngụy Tinh thông báo tin dữ, hai người nhanh chóng vận động lên, thu dọn toàn bộ tài nguyên có thể thu được, sau đó nhanh chóng rời đi Thanh Vân Tông, hướng về ma tông phương hướng tiến tới.
Chuyện đã tới nước này, chỉ có ma tông mới có thể chứa chấp được bọn hắn.
Ma tông trước giờ đều cùng những tu tiên môn phái khác chống lại, bọn hắn có thể so với Thanh Vân Tông yếu nhưng cũng không hề sợ Thanh Vân Tông.
Mà Triệu Vô Cực cùng Từ Tiểu Bạch lúc này thì chính thân mang thương thế trở lại Thanh Vân Tông lập tức nhấc lên một trận kinh đào hãi lãng.
Một cái gác cửa đệ tử thấp giọng kinh hô:
“ ngươi nhìn, vừa rồi đi qua chính là Triệu Vô Cực cùng Từ Tiểu Bạch a. cách đây mấy hôm bọn hắn hướng về Vô tận sơn mạch lịch luyện, không ngờ mới được mấy hôm liền trở lại, còn mang theo thương thế nặng như vậy.
Nhìn vết thương trước ngực Triệu Vô Cực hẳn là do tu sĩ gây nên a.
Tính toán thời gian, bọn hắn hẳn là cách chúng ta Thanh Vân Tông cũng không xa, là ai lại dám ở gần địa bàn của Thanh Vân Tông chúng ta như vậy đả thương hắn? Không muốn sống nữa sao?’
một người khác cũng kinh hãi nói:
“ đúng vậy, nhìn Từ Tiểu Bạch trên người vết thương cũng không ít, một mặt phong trần mệt mỏi, hẳn là một đường tẩu thoát mới trở về được a.
Chẳng lẽ bọn hắn là bị trúc cơ kì tu sĩ đuổi giết hay sao?
Không giống a, trúc cơ kì tu sĩ nếu ra tay bọn hắn chỉ sợ khôn thể sống sót mà quay về a.
Nhìn Triệu Vô Cực cái kia trắng bệch sắc mặt như bất cứ lúc nào cũng có thể chết vậy, quả thật đáng sợ a!”
“đúng vậy, Triệu Vô Cực nếu chết, chỉ sợ Thanh Vân Tông chúng ta các vị trưởng lão sẽ bốc lên đại chiến vì hắn trả thù a.
ở gần địa bàn của chúng ta như vậy dám ra tay với Thanh Vân Tông đời thứ ba duy nhất dòng chính đệ tử, đây chính là muốn chết tiết tấu a!”
một cái khác nữ tu sĩ thì một mặt tràn đầy thương xót nói:
“ là cái nào trời đánh đả thương Từ Tiểu Bạch Từ sư huynh a? Từ sư huynh đẹp trai như vậy là hiền lành như vậy, sao bọn hắn dám? Ta nếu biết là ai nhất định phải cùng đối phương liều mạng một phen, hừ!”
nàng vừa nói ra được rất nhiều nữ tu sĩ hưởng ứng:
“ đúng vậy, đúng là tên trời đánh a! may mắn Từ sư huynh không sao, còn cơ thể trở về tông môn!”
“mau mau đi bẩm báo các vị trưởng lão, chuyện này là đại sự a, nhất định phải để các trưởng lão giúp Từ sư huynh đòi lại công đạo!”
“đúng vậy, nhất đỉnh phải giúp sư huynh đòi lại công đạo. Ta thật muốn qua đưa cho sư huynh thuốc chữa thương a, đáng tiếc sư huynh đi quá nhanh, ta còn không kịp hiểu rõ tình hình đây!”
“ Từ Tiểu Bạch Từ sư huynh thật đáng thương, ta thật muốn cho hắn tự tay bôi thuốc chữa thương a!”
Triệu Vô Cực bị thương đổi lại chính là một đám nam tu sĩ hít khí lạnh, cảm giác chuyện này muốn động trời.
Mà Từ Tiểu Bạch bị thương, đổi lại chính là một đám nữ tu sĩ một mặt thương tiếc xuýt xoa nhìn hắn, ai cũng muốn cùng hắn thân cận một chút, cho hắn bôi lên thuốc chữa thương, cùng hắn nhiều trò chuyện vài câu.
Mỗi người đều là một mặt mê trai dáng vẻ nhìn lấy Từ Tiểu Bạch, có thể thấy được Từ Tiểu Bạch danh khí ở ngoại môn có bao nhiêu cao độ.
.........
“Vô Cực, mau ăn vào hạt đan dược này, để mẫu thân giúp ngươi trị thương!”
Sở Phi Huyền một mặt lo lắng đem chưa thương đan đưa cho Triệu Vô Cực, sau đó vận lên Tử Hà thần công, trực tiếp đẩy vào thể nội của hắn, giúp hắn tiêu hóa dược lực cùng điều hòa thương thế.
Nàng nhìn Triệu Vô Cực thương thế, hốc mắt ẩm ướt như muốn khóc, thương tâm vô cùng.
Triệu Phi Dương nhìn Triệu Vô Cực một mặt tái nhợt, trước ngực còn mang lên đáng sợ vết thương cùng vết máu khô cạn, tức giận vỗ mạnh lên ghế một cái, ánh mắt trợn to tràn đầy lửa giận âm trầm nói:
“ là ai?’
Bạch Vô Thường cùng La Thiên bên đều nhíu mày nhìn lấy Triệu Vô Cực, bọn hắn trong lòng đều có một cỗ phẫn nộ chi ý, nhưng Triệu Phi Dương đã lên tiếng, bọn hắn chỉ cần chờ đợi Triệu Vô Cực câu trả lời là được.
Thái Nhất cũng cau mày, Từ Tiểu Bạch cùng Triệu Vô Cực mang thương trở về, bất kể là ai ra tay, chuyện này đối với Thanh Vân Tông cũng là một cái to lớn đả kích.
Đây chính là Thanh Vân Tông tương lai a, hai cái thiên tài, chân chính thiên tài.
Nhìn Triệu Vô Cực vết thương, không nghi ngờ gì đây chính là muốn giết bọn hắn a.
Ở trên địa bàn bọn hắn muốn giết hai cái quan trọng nhất hậu bối của bọn hắn, cái này nếu còn nhịn, Thanh Vân Tông quả thật không cần tiếp tục mở cửa thu đồ rồi.
Triệu Vô Cực ăn được vào đan dược, sắc mặt mới tốt lên một chút.
Từ Tiểu Bạch lúc này tranh thủ nói ra:
“ Thái Nhất trưởng lão, chúng ta ở Vô tận sơn mạch thám hiểm gặp phải đồng môn sư huynh ám sát, xin ngài làm chủ cho chúng ta, cho chúng ta một cái công đạo!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.