Chương trước
Chương sau
Sau đó dưới sự trợ giúp của Đông Phương Uyển Nhi, Triệu Vô Cực nhanh chóng đem tất cả đám người di dời.
Có người biết Triệu Vô Cực, nghe hắn nói muốn luyện đan lập tức hiểu ý rời đi ngay, dù sao hắn xin thời gian cũng không dài chỉ khoảng nửa giờ đến một giờ mà thôi, mọi người đều muốn bán cho hắn cái này nội môn trưởng lão con trai, lại là thiên tài mới nổi của Thanh Vân Tông một cái mặt mũi.
Dù sao Triệu Vô Cực luyện chế ra cực phẩm Tăng khí đan tấn cấp hoàng giai cực phẩm luyện đan sư cũng là chuyện tình được đồn đại ra ngoài, mọi người chỉ cần là tin tức qua lại một chút liền biết.
Bởi vì bất kì một vị Hoàng giai luyện đan sư nào xuất hiện đều là đối với ngoại môn có chỗ tốt, bởi vậy đám này luyện khí kì đệ tử tất nhiên sẽ quan tâm bọn hắn.
Chưa kể Triệu Vô Cực vừa ra liền là Hoàng giai cực phẩm luyện đan sư a!
Toàn bộ cực phẩm Tăng khí đan của ngoại môn bây giờ, đều là do hắn một tay luyện chế a.
Đã thế phẩm chất còn rất tốt, đánh giá ưu, không có chỗ nào để chê.
Quả thật Triệu Vô Cực danh tiếng đang chính thịnh đây.
Có một số người thì bế quan không rõ tình hình lắm, cũng không biết Triệu Vô Cực là ai, nhưng bọn hắn nhận thức nội môn trưởng lão lệnh bài, lại gặp phải Đông Phương Uyển Nhi kim đan kì uy áp, nhanh chóng phối hợp rút lui.
Mà những người này đều là Triệu Vô Cực cùng Đông Phương Uyển Nhi từng cái dùng trận bàn trước cửa nhẹ nhàng gọi lên, không hề gây cái gì đại động, bởi vậy Ngụy Tuấn vẫn như cũ không hề hay biết gì.
Có người còn rất nhiệt tình giúp đỡ đem những người khác gọi lên, một bộ cười trên nỗi đau của người khác bộ dáng.
Mà Triệu Vô Cực còn đầy đủ ác ý đem phòng của Phạm Trình cùng Hoàng Văn Trác hai người đều không gọi lên, tiện tay chơi bọn hắn một vố.
Triệu Vô Cực lắc đầu, xem ra Ngụy Tuấn ở chỗ này cũng không nhận người thích thú a, rất nhiều người đối với hắn bất mãn đây.
Cuối cùng mất chừng 15 phút Triệu Vô Cực mới dọn bãi xong.
Hắn đối với Đông Phương Uyển Nhi nói:
“ sư tỷ không phải là muốn xem ta làm sao luyện đan sao? Bây giờ ta sẽ biểu diễn một lần cho sư tỷ xem a!”
Đông Phương Uyển Nhi gật đầu, vui vẻ theo Triệu Vô Cực đi vào phòng của Hi Hữu, sau đó cửa phòng đóng lại.
..........
Ngụy Tuấn trong phòng.
Ngụy Tuấn đã đạt tới cảnh giới luyện khí kì đỉnh phong cảnh giới, thời gian cũng mới mấy năm mà thôi.
Hắn vốn tư chất không cao, nhưng dưới cái nhẫn thần bí giúp đỡ, Ngụy Tuấn một đường hát vang tiến mạnh, đánh bại các vị sư huynh cao thủ, tranh đoạt bảo vật, dã ngoại chém giết, tìm kiếm các loại cơ duyên đủ loại tình huống.
Cuối cùng hắn thành công tu luyện tới luyện khí kì đỉnh phong cảnh giới.
Quả thật nếu là bình thường tu luyện, lấy hắn tư chất, không biết bao giờ mới có thể tu luyện được đến cảnh giới này.
Nhìn cha hắn một đời tu luyện cũng chỉ mới là trúc cơ đỉnh phong, hắn cái này mao đầu tiểu tử có thể ở tuổi này đạt tới luyện khí kì tứ trọng ngũ trọng đã là ghê gớm rồi.
luyện khí kì đỉnh phong? Nghĩ cũng đừng nghĩ!
Nhưng hắn vậy mà thành công rồi, tất cả là nhớ thần bí cái nhẫn giúp đỡ a.
Gần đây Ngụy Tuấn bế quan, chuyện này hắn chỉ nói cho mấy cái tiểu đệ của hắn biết mà thôi.
Nhưng tiểu đệ của hắn lại là lắm mồm hạng người, thường ngày cũng bị mấy cái kia ngoại môn cự đầu sư huynh thủ hạ chèn ép.
Vì củng cố địa vị của mình trong mắt người khác, để cho mấy cái kia cự đầu sư huynh thủ hạ đối với bọn hắn sợ hãi, liền đem chuyện Ngụy Tuấn sắp đột phá trúc cơ kì, tiến nhập nội môn tuyên bố ra.
Thế là Tống Thư Sơn đạt được tin tức rồi, Tống Thư Sơn lại đem chuyện này nói cho Triệu Vô Cực.
Triệu Vô Cực lại gọi lên Đông Phương Uyển Nhi, đi gây sự rồi!
Sự việc chính là như thế thần kì a!
Ngụy Tuấn đang đứng trước đột phá thời khắc, nhưng hắn trong lòng bỗng nhiên sinh ra một cỗ cảm giác khó chịu, vô cùng buồn bực, giống như có điềm báo hắn sắp sửa gặp phải cái gì xui xẻo tràng cảnh vậy.
Hắn nhíu mày, không hề mở mắt ra, cố gắng xua đuổi đi cái này suy nghĩ.
Nhưng suy nghĩ này cứ như ác ma bám lấy hắn, đuổi thế nào cũng không được, xua thế nào cũng không đi.
Ngụy Tuấn lại không dám dừng lại đột phá quá trình, bao nhiêu công sức hắn đều đổ vào đây, phụ thân hắn khổ sở kiếm cho hắn một viên trúc cơ đan cũng không thể như vậy lãng phí a
Lãng phí như vậy, không biết bao giờ mới có thể có được một viên trúc cơ đan lần nữa đây.
Bởi vậy Ngụy Tuấn mặc kệ tất cả, chuyên tâm đầu nhập vào đột phá bên trong.
Nhưng bỗng lúc này, hắn cái giường đang ngồi vậy mà rung rung lên.
Ngụy Tuấn tu luyện cũng không phải là ngồi trên đất hay bồ đoàn, mà là ngồi trên giường.
Nhưng giường của hắn lúc này rung rung là cái gì tiết tấu a!
Chẳng lẽ là bên ngoài có người đang chiến đấu?
Nếu là chiến đấu hắn cũng không sợ vì phòng của ắn đã có trận pháp bảo vệ, không dễ dàng gì có thể bị chiến đấu dư âm lan tới ảnh hưởng.
Nhưng mà chiến đấu cũng không thể đánh ra liên tục rung động như vậy tiết tấu a!
Ngụy Tuấn trong lòng tâm phiền ý muộn, một cỗ táo bạo không rõ chi ý bắt đầu xông lên.
Một lúc sau, càng đáng ghét hơn, cỗ này rung động lại tăng cường.
Ngụy Tuấn vẫn không mở mắt ra, cố gắng nhẫn nhịn đi xuống.
Lại một lúc sau nữa, cỗ này rung động chi ý càng lúc càng mạnh mẽ, khiến hắn cái giường cũng đang nhảy nhót, lệch đi vị trí cũ.
Ngụy Tuấn cắn chặt răng, lông mày đều xoắn vào một chỗ, cố gắng vì đột phá mà nhẫn nhịn.
Lại thê một chút rung động chi ý cũng chưa dừng lại, ngược lại lần nữa thăng cấp đi lên.
Ngụy Tuấn trong lòng một đoàn cuồng bạo chi ý như núi lửa bộc phát.
Ta XXX con mịa ngươi, rung ngươi cái đại đầu quỷ!
Lão tử đang đột phá, có biết hay không?
là đột phá Trúc cơ, đột phá trúc cơ a!
đột phá thành công có thể vào nội môn ngươi biết hay không?
Ngươi đây là muốn không cho ta đột phá đúng hay không?
Là ai? Là ai muốn cùng Ngụy Tuấn ta không qua được?
Ngăn ta tu luyện chi lộ cùng giết ta phụ mẫu khác nhau chỗ nào? Thù này không đội trời chung a!
Ngụy Tuấn ở dưới điên cuồng rung động trạng thái cuối cùng không nhịn được nữa tỉnh lại, miệng hắn mạnh mẽ nôn ra một ngụm máu tươi, sắc mặt trắng xám vô cùng.
Hắn, đột phá thất bại.
Phụ thân hắn tốn bao nhiêu công sức xin cho hắn một viên trúc cơ đan để hắn đột phá, vậy mà thất bại rồi!
hắn không thể tiến nhập nội môn, không thể tạo thế trả thù Triệu Vô Cực, không thể thăng tiến!
lần này đột phá không thành công cũng không phải chỉ là thất bại đơn giản như vậy, lần sau muốn đột phá, chỉ sợ sẽ tốn càng nhiều công sức a!
Đây chính là muốn mạng người tiết tấu a!
Ngụy Tuấn trong lòng vô cùng táo bạo, ánh mắt một mảnh tơ máu điên cuồng hiện lên, hắn nhất định phải tim ra là ai hại hắn, là ai đang đang phá rối hắn đột phá, là ai đang dụng tâm hiểm ác!
Ngụy Tuấn lệnh bài bên hông lóe lên, cửa phòng trực tiếp mở ra.
Mang theo gương mặt tái nhợt đến cực hạn cùng ánh mắt tràn đầy tơ máu, Ngụy Tuấn lập tức tìm được rung động căn nguyên.
Chính là Hi Hữu căn phòng, là tên khốn kiếp Hi Hữu kia đang hại hắn!
Ngụy Tuấn điên cuồng tru lên rống to:
“ Hi Hữu, Hi Hữu, ngươi ra đây cho ta! ra đây cho lão tử!
lão tử hôm nay nhất định phải giết ngươi!
ngươi có biết lão tử đang đột phá hay không? Ngươi đây là cố tình có đúng hay không?
Ta với ngươi thù này không đội trời chung a a a a..!”
Ngụy Tuấn điên cuồng ở phía trước cửa phòn rống to, đáng tiếc căn phòng có trận pháp bảo vệ, hắn muốn xông vào cũng không được.
Ngụy Tuấn đối với căn phòng điên cuồng gào thét một hồi, nhưng đáng tiếc, không ai đáp lại hắn.
Ngụy Tuấn bỗng nhiên nhìn thấy, ở chỗ xa không ít người đang nhìn mình với ánh mắt tràn đầy thương hại.
Bọn hắn vậy mà đang thương hại ta? bọn hắn cười nhạo ta?
Không đúng, tại sao bọn hắn lại tập trung một chỗ cười nhạo ta?
Chẳng lẽ bọn hắn biết chuyện này sẽ xảy ra hay sao?
Chẳng lẽ đây là một âm mưu?
A, kia chẳng phải là Hi Hữu sao? Hắn đứng ở đấy, vậy trong phòng là ai?
Rốt cuộc là ai đang muốn hại ta?
Ngụy Tuấn trong đầu loạn như ma, hắn ngoảnh đầu sang bên kia, đối với đám người nhanh chóng lao tới.
Đám người thấy Ngụy Tuấn xông qua cũng không hề sợ hãi.
Mọi người đều là luyện khí kì đỉnh phong, ai sợ ai?
Ngụy Tuấn một bả bắt lấy Hi Hữu cổ áo rống to:
“ trong phòng là ai? Tại sao phòng của ngươi lại không phải ngươi ở? ngươi rốt cuộc nhường phòng cho ai? Là ai đang muốn hại ta!”
hắn đang mắng chửi, đột nhiên một người vui vẻ kêu lên:
“ nhìn kia, Hoàng Văn Trác cùng Phạm Trình cũng đi ra!”
đám người ồ một tiếng nhìn lại, bên kia Hoàng Văn Trác cùng Phạm Trình cũng là gương mặt trắng xám nhìn về phía phòng của Hi Hữu, hiển nhiên là đang tức giận đối phương phá rối tu luyện, khiến bọn hắn bị nội thương không nhẹ.
Nhưng đám người này tỉnh táo hơn Ngụy Tuấn nhiều lắm, nhanh chóng bắt được bên này dị động, cũng theo đó chạy qua.
Hi Hữu cười lạnh đập một cái, hất tay của Ngụy Tuấn ra khỏi cổ áo của mình, đối với gằn giọng nói:
“ muốn chết phải không? Lão tử không hại ngươi! Phòng của ta bị người khác trưng dụng mà thôi.
Nói cho ngươi biết, ngươi đang làm ra cái kia rung động chính là Triệu Vô Cực, của ngươi bằng hữu cũ, nghe nói các ngươi trước đây còn tương bính tương sát một thời gian đây.
Hắc hắc hắc, kinh hỉ hay không kinh hỉ!
Hắn về tông môn, bị ngươi tìm người gây chuyện lại chưa hề phản ứng chút nào.
Bây giờ vừa phản ứng, chính là phá ngươi đột phá mấu chốt thời gian a!
cái này đáp lễ, quả nhiên cao tay!
ngươi còn non lắm đây!
Ha ha ha ha ha!”
Hi hữu điên cuồng cười to, tâm trạng của hắn vô cùng sung sướng.
Còn Ngụy Tuấn thì ánh mắt dại ra một chút, sau đó bỗng nhiên trở nên cực độ điên cuồng.
Như là cái tên Triệu Vô Cực là một loại thần chú, khiến hắn không thể nào bình tĩnh được vậy.
Ngụy Tuấn điên cuồng rống to:
“ Triệu Vô Cực, ngươi phải chết!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.