Chương trước
Chương sau
Kiến Đức đại sư nghe hắn nói vậy, sắc mặt không chút thay đổi, nhưng trong lòng đã ẩn ẩn phát ra nộ ý.
Hắn đám người này hòa thượng, ghét nhất là bị người khác gọi là lừa đầu trọc.
Đây chính là trần trụi vũ nhục a!
Bởi vậy người trước mặt này, hắn nhất định phải hảo hảo dạy dỗ đối phương một phen, để hắn biết rõ, miệng tiện sẽ có cái gì hậu quả.
Trên người hắn phát ra màu vàng cương khí, áo cà sa không gió tự bay, lông mày nhướng lên, như là một cái nộ mục kim cương vậy.
Khác với Triệu Vô Cực là thuần kim sắc cương khí, hắn cái này màu vàng lại nghiêng lệch ảm đạm, lại giống như là màu đất, mang theo dày nặng trầm trọng khí tức.
Đúng hơn để miêu tả, chính là thổ hoàng sắc cương khí.
Lư Cổn thấy đối phương cũng không muốn nhiều lời, hắn cảm giác được bản thân bị xem thường, lập tức cũng là sáng lên cương khí chuẩn bị ứng đối.
Khác với Kiến Đức đại sư màu thổ hoàng sắc cương khí, Lư Cổn cương khí lại là màu trắng, không hề hiện ra cái gì đặc biệt, nhưng không thể xem thường.
Đối phương có thể làm đến đường chủ cấp bậc nhân vật, cũng tu luyện đến cảnh giới này, hiển nhiên không phải là người yếu.
Kiến Đức đại sư trên tay thiền trượng bị hắn quay một vòng, tốc độ vô cùng nhanh chóng, thiền trượng quay tạo ra những tiếng xé rách cuồng phong, khiến cho xung quanh hắn gió thổi hô hô rung động, uy thế mười phần.
Lập tức tức chính là đưa tay một chỉ!
Ầm!
Một cái hố đất nổ ra, Lư Cổn sắc mặt nghiêm nghi nhìn về vị trí cũ mình từng đứng, ở đó đã bị nội lực đánh tung tóe, may mắn bản thân phản ứng nhanh nhay, nếu không đã sớm bị trúng chiêu.
Hắn còn chưa kịp vui mừng, phía trước mặt ác phong lập tức tập kích.
Kiến Đức đại sư nhanh như chớp liền xuất hiện ở trước mặt hắn, hai tay cầm lấy thiền trượng, chính là dồn sức một đập:
“ Phục hổ trượng pháp - mãnh hổ khiêu cốc!”
Kiến Đức đại sư tốc độ cực kì nhanh chóng, thế công lại dũng mãnh, hắn như là hóa thân thành một đầu mãnh hổ nhảy ở sơn cốc, bất kể là sức bật hay lực lượng, đều vô cùng mạnh mẽ.
Lư Cổn thấy vậy, đối mặt với trước mặt mình ác phong tập kích không chút nào lo lắng sợ hãi, hai tay nắm ngang lang nha bổng , ngạnh kháng một đòn này!
Keng~ ~ ~
Tiếng kim thiết va chạm thanh thúy lan ra, khiến mọi người ở đây lỗ tai một trận nhói nhói.
Hiển nhiên vừa rồi va chạm, hai người dùng sức đều rất mạnh mẽ, mới có thể tạo ra như thế vang vọng âm thanh.
Lư Cổn ngạnh kháng một đòn của Kiến Đức đại sư, tuy hắn nội ngoại kiêm tu, nhung Kiến Đức đại sư cũng là như vậy.
Đối phương một thân cơ bắp cũng không phải là để trưng cho đẹp, vừa rồi một trượng lực như lôi đình vạn quân, khiến hắn đỡ một đòn này, lòng bàn tay bị chấn đến tê dại, lập tức theo đó nứt ra mấy cái vết rách, máu tươi thấm ra.
nhưng thân là người chủ công Kiến Đức đại sư, cũng không hề chiếm được cái gì tiện nghi.
Hắn dùng sức đập mạnh bao nhiêu thì lực phản chấn cũng sẽ mạnh bấy nhiêu.
Hắn lòng bàn tay, cũng là một mảnh tê rần, nhưng cũng không hề chảy máu như Lư Cổn, xem như là chiếm chút tiểu tiện nghi mà thôi.
Lư Cổn bị một đòn phủ đầu, lập tức tức tối gầm nhẹ một tiếng biến chiêu.
Chỉ thấy vốn hai tay cầm lang nha bổng để ngang Lư Cổn lúc này một tay thả lỏng, Kiến Đức đại sư thiền trượng bị hắn dọc theo thân bổng đánh trượt sang một bên, sau đó lang nha bổng nhanh như chớp hướng vai trái của Kiến Đức đại sư phản công.
Một bổng này bị hắn đánh ra tốc độ vừa nhanh khí thế lại mạnh, thế đại lực chìm, vô cùng dã man.
Căn bản đây chính là người sử dụng côn bổng các loại vũ khí phương thức công kích chung, nhất lực hàng thập hội.
Bọn hắn bởi vì khuyết thiếu phong mang, sử dụng là cùn khí, nên lực lượng càng phải lớn.
Chỉ cần hơi xoẹt qua, liền có thể khiến địch nhân da tróc thịt bong, thống khổ vạn phần.
Nhưng Kiến Đức đại sư là lão già đời, hắn sao có thể đơn giản như vậy bị đối phương tập kích.
Thiền trượng bay múa lập tức đón đỡ công kích của đối phương.
Keng ~ keng ~ keng!
Tiếng kim thiết va chạm không hề dứt, Kiến Đức đại sư cùng Lư Cổn nhanh chóng va chạm mấy chục lần, mỗi lần thiền trượng của hắn cùng lang nha bổng của đối phương đều vô cùng mạnh mẽ chạm vào nhau, tóe ra từng đóa xinh đẹp lại mạnh mẽ hỏa hoa, khiến cho người xem vô cùng kích động.
Quả thực là hai đầu quái thú đang ở va chạm với nhau, quá mạnh mẽ, quá bạo lực, xem thật đã mắt.
Giao thủ mấy chục chiêu, cuối cùng Lư Cổn tuy là nội ngoại kiêm tu, thể lực mạnh mẽ nhưng trước hết ăn không tiêu, không chịu nổi lập tức kết thúc giao tranh, nội lực điên cuồng vận chuyển, phía sau lưng hắn một cái hắc sắc cự viên hư ảnh hiện lên, Lư Cổn một bổng mạnh mẽ đập xuống, trong miệng đồng thời rống to:
“ hắc viên phá quân bổng - dày xéo đại địa!”
Khí thế của hắn trong nháy mắt bị kéo lên một cái tiểu đỉnh phong, hóa thân hắc sắc cự viên phía sau hắn đối với Kiến Đức đại sư một trận gầm thét uy hiếp, lang nha bổng của hắn như là hóa thành cánh tay đối phương, hướng Kiến Đức đại sư mạnh mẽ đập xuống.
Một bổng này không khác gì hắc sắc cự viên đang mạnh mẽ hướng đại địa chà đạp, khiến cho đại địa cũng không nhịn được vì đó mà rung lên bần bật, chính là dày xéo đại địa ý tứ.
Nhưng Kiến Đức đại sư xung quanh bỗng nhiên truyền tới một vùng khí tức kì dị, giống như mặt đất xung quanh liền là của hắn đặc thù lãnh thổ, hắc sắc cự viên có thể chà đạp đại địa ở đâu, nhưng vị trí của hắn chính là của riêng hắn, đối phương không có quyền xâm phạm.
Trên người Kiến Đức đại sư nội lực điên cuồng dũng động, chỉ thấy hắn áo cà sa cũng theo đó mà bị gió thổi căng phồng, đầu của thiền trượng trong nháy mắt bị cương khí bao bọc, biến thành một cái hổ đầu.
“ phục hổ trượng pháp - hổ khiếu sơn lâm!”
Kiến Đức đại sư như hóa thân mãnh hổ, nó đối với trong sơn lâm tất cả động vật rống to, tuyên bố đây là lãnh thổ của nó, không ai được phép xâm phạm.
Nếu xâm phạm, chỉ có một chữ “ chiến”
Nếu chiến bại, vậy thì chỉ còn một chữ “chết!”
Kiến Đức đại sư từ mặt đất mãnh liệt phản công mà lên, không chút nào lo lắng cùng sợ hãi, ngược lại trong ánh mắt chiến ý điên cuồng, giống như là một đầu mãnh hổ vì bảo vệ lãnh địa của mình mà cùng hắc sắc cự viên đại chiến, không cho nó xâm phạm.
Cũng chính là vì vậy mà hắc sắc cự viên có thể ảnh hưởng xung quanh Kiến Đức đại sư mặt đất, ngược lại đối với hắn đứng phía trên mặt đất liền bị vô hiệu, đơn giản chính là đã bị mãnh hổ trấn áp, không thể nào động.
Ầm!
Một tiếng nổ to lớn vang lên, thiền trượng cùng lang nha bổng va chạm mà ra.
Kiến Đức đại sư mãnh liệt hướng về phía sau lùi lại tận năm bước mới có thể đứng vững, sắc mặt hắn một trận thắng một trận đỏ, cuối cùng mới nuốt xuống được một ngụm nghịch khí.
Mà Lư Cổn thì như diều dứt dây bay ngược mà ra.
Kiến Đức đại sư lúc này ngược lại vô cùng hung hăng, đắc thế không tha người, không hề nhớ tới mình chính là chính phái biểu tượng, chính phái lá cờ đầu, lập tức không hề để ý thương thế, đẩy cao nội lực, chuẩn bị công kích.
Vốn chính phái người, tự cho là hiệp nghĩa tiêu sái, đánh bại địch nhân không truy đuổi tới cùng.
Nhưng Kiến Đức đại sư muốn dạy cho Lư Cổn cái tên này một bài học, miệng tiện chính là phải trả giá đắt, bởi vậy lập tức muốn bồi cho hắn một trượng.
Mà đám người võ lâm liên quân, đối với địch nhân đều hận thấu xương, ai sẽ để ý cái này tiểu tiết.
Kiến Đức đại sư cầm lấy thiền trượng, giơ lên quá đầu như là một cái chong chóng điên cuồng xoay tròn, theo hắn xoay tròn trong chớp mắt, một đầu tứ chi hoàn thiện hung thần ác sát mãnh hổ cũng thành hình.
Đối phương lông tóc màu nâu vàng lại bị vằn đen, trên trán một cái chữ “vương” tràn đầy bá khí, nói rõ nó chính là sơn lâm chi vương.
Kiến Đức đại sư tốc độ xoay thiền trượng cực kì nhanh, hắn càng xoay nhanh, mãnh hổ càng nhanh chóng ngưng thực.
Dưới chân đầu này mãnh hổ vậy mà còn có mờ mịt thanh phong cuốn lên, vô cùng thần dị.
Sau đó một tay ngạnh sinh sinh bắt lấy thiền trượng đưa xuống gần eo mình, ở xung quanh eo xoay một vòng tán đi lực xung kích, hướng phía Lư Cổn mạnh mẽ chỉ điểm, giống như là đang chỉ rõ mục tiêu tấn công cho mãnh hổ.
“ phục hổ trượng pháp - thần hổ ngự vân!”
Mãnh hổ rống to một tiếng, đạp lên thanh phong hung thần ác sát hướng con mồi của mình lao tới.
Lư Cổn lúc này đã bị trọng thương thổ huyết, không thể nào là đối thủ của mãnh hổ, không đúng, là thần hổ.
Cho dù hắn không bị thương, cũng không thể nào đỡ nổi một đòn này.
Bởi vì đòn này, đã là chiêu thức mạnh nhất trong phục hổ trượng pháp của Kiến Đức đại sư.
Mãnh hổ lóe lên khát máu quang mang, như là bị đói hung thú hướng Lư Cổn xông tới.
Lư Cổn nhìn thấy cảnh này, muốn phản kháng, nhưng hắn lại lần nữa nôn ra một ngụm máu tươi, “bịch” một tiếng nặng nề té trên mặt đất.
Hắn sắc mặt nguội lạnh, đối mặt với xông tới mãnh hổ, hắn không hề có chút sức phản kháng nào.
Trong lòng tự tin, trong nháy mắt phá diệt.
Chưa bao giờ, tử vong lại gần với hắn như vậy.
Nhưng đúng lúc này, một cái tràn ngập tức giận âm thanh vang lên:
“ Thanh Xà khiếu nguyệt kiếm pháp - xà hành địa!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.