Chương trước
Chương sau
Tên này đỉnh phong hậu kì cao thủ lời khẳng định chắc chắn, bởi vì hắn đã xem qua tông môn hắn điển tịch, không thể nào sai lầm được.
Cho dù là đỉnh phong viên mãn cũng không thể nào thuận lợi phá vỡ lớp màng phòng thủ của khí linh chứ đừng nói đỉnh phong trung kì như Triệu Vô Cực.
Cứ cho Triệu Vô Cực lại cường, cũng cường đến mức nào?
Có thể đánh bại đỉnh phong hậu kì đi?
Hắn làm sao có thể cùng đỉnh phong viên mãn so sánh!
đương nhiên, đây là ở dưới điệu kiện bọn hắn chưa biết tin tức về ngũ tuyệt chi chiến đã kết thúc, cũng đã cho ra kết quả.
Bọn hắn ở chỗ này muốn biết, chỉ sợ còn phải chờ nửa ngày nữa mới có được tin tức.
Nếu không hắn cũng sẽ không nói như vậy.
Mà lúc đó, Triệu Vô Cực đã xong việc rồi.
Triệu Vô Cực tức giận nhìn lên cái này thủ sáo, chống cự thật ngoan cố.
Hắn lập tức gia tăng sức mạnh nội lực, Triệu Vô Cực trên người cương khí cũng trong nháy mắt đại phát quang hoa
Hắn tức giận dồn sức kéo một kéo, cuối cùng đoàn kia u ám bạo ngược khí tức vẫn là không chịu nổi, bị Triệu Vô Cực hút vào bên trong ống hút rỗng ruột thông đạo được làm nên bởi nội lực của hắn.
Hắn từ từ không chút vội vàng ở bên trong ống hút dẫn dắt đám kia u ám bạo ngược chi khí đi ra, mở một cái lỗ hổng cho đối phương ra ngoài.
Đoàn này ua ám chi khí vừa thoát đi khí linh phạm vi liền triệt để im ắng xuống, nó không còn cái gì lực lượng chèo chống, bởi vậy cũng không có tự tin càn quấy nữa bị Triệu Vô Cực một mạnh đào ra, ném ra bên ngoài.
Đoàn này u ám bạo ngược chi khí vừa ra ngoài môi trường lập tức cuốn lên từng đạo cuồng phong, thổi cho áo quần Triệu Vô Cực bay múa lên, cát bụi chạy chồm.
Một cỗ hàn phong mang theo cảm giác lạnh thấu xương cũng hướng bên ngoài quét ra, khiến cho đám người đang vây xem một mặt nặng nề.
Tên nhất lưu viên mãn kia khó chịu hừ hừ nói:
“cái quỷ gì âm phong ở đâu tới? Sao lạnh như vậy a!”
Một người khác không nhịn được cũng tức giận mắng:
“ ban ngày ban mặt, âm phong trận trận, chẳng lẽ còn muốn ban ngày dọa ma hay sao? Không kiếp!”
“ gió gì a, thật là lạnh. Cảm giác lạnh suốt sống lưng như là muốn lạnh vào tận linh hồn a!”
Mọi người đều không nhịn được nổi lên tiếng mắng, trong nhất thời tiếng mắng vang một mảnh.
Chỉ có tên đỉnh phong hậu kì võ giả kia là có chút nghĩ, sắc mặt của hắn cũng từ đắc ý trở nên yên tĩnh rất nhiều.
...
Bên này Triệu Vô Cực cũng chưa hề xong xuôi, hắn một lần rút ra thành công, lập tức có kinh nghiệm.
Hắn lặp lại chiêu cũ, hướng đối phương luồn kia u ám bạo ngược chi khí mạnh mẽ rút lấy, sau đó theo đường ống nội lực đưa ra ngoài.
Lại một lần nữa một luồng hàn phong xuất hiện cuốn ngược mà ra, không ít người lập tức nhịn không được đánh cái hắt xì hơi.
Ách xì!
“thời tiết quỷ gì a, rõ ràng là trời nắng, đâu ra gió lạnh như vậy! Càng nghĩ càng bực mình!”
“ đúng vậy, thời tiết đáng chết này! Nếu không phải hiếu kì Triệu Vô Cực làm sao, ta đã không đứng ở đây chịu tội”
“không xem nữa, ta chán rồi, về tửu điếm uống rượu đây, thật khó chịu!”
Theo ngọn hàn phong này thổi qua, mọi người giống như là tính khí trở nên nóng nảy, táo bạo bất an, không ít người không nhịn được liền bỏ đi, muốn đi uống rượu giải khuây.
Bọn hắn cũng không biết, tại sao bọn hắn võ giả sức khỏe vô cùng tốt, có thể chống được rất nhiều cảm mạo các loại bệnh, nhưng lúc này trời quang mây tạnh lại xuất hiện hàn phong làm cho sởn cả gai ốc.
Lại còn khiến cho tâm trạng bọn hắn trở nên táo bạo bất an.
Trên mặt tên đỉnh phong hậu kì kiếm khách kia vẻ suy nghĩ càng sâu, cuối cùng hắn dùng ánh mắt có chút kinh dị nhìn về phía Triệu Vô Cực.
Tên nhất lưu viên mãn cao thủ để ý thấy đối phương có chút không đúng, lập tức hỏi:
“ tiền bối, chẳng lẽ ngươi phát hiện ra cái gì hay sao?”
Hắn lắc đầu nói:
“ có chút không dám khẳng định, phải quan sát thêm một lúc nữa mới được!”
Thấy đối phương nói vậy, nhất lưu viên mãn võ giả cũng không tiếp tục hỏi nhiều lại dồn ánh mắt nhìn về phía Triệu Vô Cực, muốn nhìn xem đối phương rốt cuộc là làm trò gì.
Triệu Vô Cực mấy lần bào chế y nghiên thành công, hắn chỉ mất tổng cộng bốn lần liền có thể đem u ám bạo ngược khí tức toàn bộ rút ra tiêu trừ.
Tiếp theo, Triệu Vô Cực lại tìm được một cỗ ham muốn dục vọng khí tức tràn đầy đoàn khí, nó như là một sự thôi thúc khiến cho người ta không biết điểm dừng, dục vọng của con người liên tục bị phóng đại khiến cho người ta khó mà cầm giữ được.
Triệu Vô Cực híp mắt lại, cũng chỉ là một đoàn khí mà thôi, hắn đã có kinh nghiệm, lần này sợ cái gì.
Triệu Vô Cực y như trước bào chế, lần lượt từng đợt u ám chi khí hỗn hợp với dục vọng tràn đầy khí tức bị lôi ra ngoài.
Một luồng khí lạnh lại lần nữa thổi qua.
Lần trước bốn luống khí lạnh đã dọa đi không ít tam lưu cùng nhị lưu cao thủ, khiến cho bọn hắn sợ hãi muốn nhanh chóng rời khỏi chỗ này, đến tìm một chỗ nào đó để giảm bớt khó chịu bồn chồn trong lòng mình.
Nhưng lúc này ngọn hàn phong thổi qua, không ít người bỗng nhiên vì thế mà chống lên một túp lều vải.
Đám người này đại đa số đều là nhị lưu võ giả, ý chi bạc nhược yếu kém, võ công lại không cao.
Bị một ngọn gió này thổi qua, không ít người liền lập tức mặt mo đỏ ửng, hướng thanh lâu phương hướng phi nước đại chạy đến.
Bọn hắn lúc này chỉ muốn tìm một cái kĩ nữ, thảo phạt đối phương ba trăm hiệp mới thỏa mãn trong lòng ham muốn.
Nhưng cũng không phải bọn hắn đám người này đều là ham muốn nữ sắc, có một cái nhin lưu cao thủ không biết sống chết, lập tức cầm kiếm hướng Triệu Vô Cực xông tới, liền bị Tiếu Mị Mị một chưởng vỗ thành huyết vụ.
Đám người lần nữa tỉnh táo lại, tuy trong lòng vẫn là có một cỗ đánh giết Triệu Vô Cực chiếm đoạt bảo vật suy nghĩ, nhưng bọn hắn vẫn là bị Tiếu Mị Mị dọa sợ.
Tên đỉnh phong hậu kì cảnh tiên phong đạo cốt lão giả lúc này mày nhíu cực sâu.
Vừa rồi hai loại làm gió thổi hắn đều chú ý qua, mỗi làn gió đều cực kì kì lạ.
Hắn trong lòng vốn chỉ là suy đoán đã bảy tám phần chắc chắn.
Hắn đối với đám người xung quanh nhanh chóng nói ra:
“ nể mặt gặp gỡ một hồi, ta khuyên các ngươi vẫn là sớm rút đi.
Nơi này đã không phải là nơi chúng ta có thể ở.
Triệu Vô Cực tưởng chừng như không thể hoàn thành phá vỡ cái kia khí linh, nhưng hắn giống như là đang làm được, chúng ta ở lại đây đã hoàn toàn vô nghĩa, nói không chừng còn làm cho bản thân gặp nguy hiểm.
Các ngươi đám này người không cần nghĩ đánh bại Tiếu Mị Mị sẽ có thể đoạt được đồ vật trên tay Triệu Vô Cực.
Ta dám chắc, hắn lúc này có thể lập tức ngừng lại hoạt động xâm nhập màng của kiếm linh sau đó trở mặt đánh giết tất cả các ngươi.
Các ngươi lên đó chỉ là đưa mạng vô ích mà thôi.
Ngược lại phá hỏng chuyện tốt của Triệu Vô Cực, không chừng hắn giận chó đánh mèo, còn sẽ liên lụy lên tông môn của các ngươi!
Lời nói đã nói tận, lão phu đi trước!”
Nói xong hắn không chút chần chờ nhấc chân liền chạy, hướng phương xa thẳng tắp chạy đi.
Đám người lúc nãy giờ đều đang sùng bái hắn kiến thức uyên thâm lập tức khó xử.
Cao thủ đi rồi, vậy bọn hắn làm sao?
Cao thủ như hắn nói ra lời khuyên, hắn là rất đáng xem trọng.
Triệu Vô Cực có thể dừng lại cùng bao tay chiến đấu nội lực trạng thái sao?
Hắn có thể phản sát sao?
Đánh bại Tiếu Mị Mị cũng chưa phải là chốt chặn cuối cùng, mà còn phải qua Triệu Vô Cực mới có thể có được bao tay sao?
Đám người lúc này đã bắt đầu chùn bước.
Tên kia đỉnh phong viên mãn đầu óc nhanh chóng suy nghĩ.
Đối phương có phải là muốn lừa hắn rời khỏi?
Không đúng, nếu,muốn lừa dối, hắn hẳn là phải nói to một chút cho mọi người cùng nghe mới đúng.
Hắn nói khá nhỏ, vừa đủ đám người này nghe mà thôi.
Nếu hắn là muốn lừa dối mọi người rời khỏi, vậy thì phải nói lớn hơn nhiều mới đúng.
Vậy thì việc này có thể kết luận, đối phương không lừa dối bọn hắn.
Giống như, hắn cũng không cần đi lừa đối đám người này a!
tên này nhất lưu viên mãn lập tức hướng sư đệ mình kêu gọi một tiếng:
“ sư đệ, đi mau!”
Sư đệ hắn khó hiểu nói:
“ sư huynh, đang yên đang lành xem tốt, còn có bảo vật tranh đoạt đây, ngươi sao lại đi!”
Tên nhất lưu viên mãn ánh mắt híp lại, trong lòng nổi lên dự cảm cực kì không tốt.
Sư đệ hắn, từ lúc nào cũng nghĩ tới tranh đoạt bảo vật rồi.
ở kia một đám lớn đỉnh phong cảnh đang rình xem, hắn cái này nhất lưu sơ kì cũng dám nổi lên tranh đoạt bảo vật tâm tư?
Lão giả kia quả nhiên nói không sai, ở đây chắc chắn có chuyện quái dị!
Không ổn, không thể ở lâu thêm!
hắn lập tức nắm lấy cổ tay sư đệ của mình, tức giận gầm nhẹ:
“ muốn sống thì mau đi theo ta, không cần hỏi nhiều!”
Nói xong, hắn lập tức hướng tên kia lão giả tiên phong đạo cốt đuổi theo, tốc độ cũng không hề chậm
Sư đệ của hắn bị hắn miễn cưỡng kéo đi, trên mặt tràn đầy không cam lòng cùng u oán, giống như là hắn thật sự có tranh đoạt bảo vật cơ hội vậy.
Bọn hắn rời đi hiện tượng, cũng lập tức kéo đến sự chú ý của không ít người.
Đám người rời đí trước chính là vì cái lều vải phía dưới chống lên, muốn tìm kĩ nữ xả đạn.
Còn đám người sau, đang yên đang lành, khuôn mặt ai nấy đều nghiêm túc đến cực hạn muốn rời đi là ý gì?
Bọn hắn cũng không phải là không có người thông minh, lập tức nhận ra vấn đề.
Trước hết cứ chạy, dù sao bọn hắn không phải đối thủ của Tiếu Mị Mị cùng Triệu Vô Cực, chạy trước hẳn không lỗ.
Còn cái gì tranh đoạt bảo vật, bọn hắn có thể yên tĩnh phân tích tình hình, đương nhiên là loại người tâm cơ thâm trầm hạng người, sẽ không ngu ngốc tự cho mình có cơ hội đó.
Bởi vậy, một nhóm lớn người đều rời đi.
ở lại một nhóm người, đa số đều là nhất lưu hạng người, cực ít có đỉnh phong sơ kì người.
Đỉnh phong trung kì trở lên, đều đã chạy xa, không còn một mống.
Đám người này đối với Tiếu Mị Mị mà nói, ô hợp!
bọn hắn ở lại chính là vì cảm thấy, bọn hắn có cơ duyên với cái này bao tay, nhất định phải đoạt được.
Mà trước đó, muốn đoạt được, đương nhiên phải giết Triệu Vô Cực cùng Tiếu Mị Mị.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.