Chương trước
Chương sau
Hiền Tụ Nghĩa một kiếm chưa xuất ra nhưng sắc nhọn chi ý đã như muốn đâm thẳng bầu trời, khiến cho hắn như là một thanh duệ kiếm ra khỏi vỏ, hàn mang bắn ra bốn phía.
Ánh mắt của hắn sắc bén nhìn chằm chằm vào Âm hậu, chỉ cần nàng động, hắn liền động.
Nếu nàng dám liều mạng, vậy thì hắn có gì phải sợ.
Tuy vừa bị đánh thương, nhưng một kiếm này xuất ra liền lập tức phân thắng bại, hắn cũng không cần phải lo lắng nàng phía sau còn có cơ hội mượn nhờ hắn thương thế mà tác quái. 
Âm hậu sát khí tung hoành tứ phương, nàng ánh mắt lạnh như băng nhìn về phía Hiền Tụ Nghĩa đánh giá đối phương bí kiếm một chiêu này.
Đây hiển nhiên là chiêu bí kiếm mạnh nhất của hắn, làm không cẩn thận, nàng cũng phải trọng thương.
Tuy Triệu Vô Cực không quá khó đối phó, nhưng nếu trọng thương nàng, cũng chưa chắc có thể nhẹ nhõm đánh bại hắn như vậy.
Nhưng đã đến nước này rồi còn rút tay lại được sao?
Rút tay lại Hiền Tụ Nghĩa sẽ chịu thua sao?
Hăn sẽ cùng người vừa muốn giết hắn giảng hòa sao?
Đương nhiên là không, hai người nhất định phải phân cái thắng bại.
Mà Triệu Vô Cực lại có vẻ vô dụng như vậy liên tục bị thương, xem ra cũng không thể giúp đỡ được gì nhiều.
Cho dù là hắn giả vờ vô dụng, nhưng từ lúc chiến đấu đến giờ, Triệu Vô Cực cũng chỉ đánh ra được một chiêu duy nhất nội lực li thể chiêu thức, chiêu thức cũng vô cùng mạnh mẽ, nói rõ đây chính là át chủ bài của hắn.
Dưới đỉnh phong viên mãn, không thể dùng các loại chiêu thức đều phát huy ra nội lực li thể hiệu quả, bởi vậy Triệu Vô Cực chính là đã đánh ra chân chính thực lực của mình, mà suốt trận chiến, hắn đánh chưởng cũng không phải một hai lần mà đã rất nhiều lần.
Nếu hắn khô kiệt nội lực chuyển về sử dụng cơ sở trảo pháp, cũng không phải là cái gì khó đoán ra vấn đề.
Nghĩ tới đây, Âm hậu không hề chần chừ nữa.
Nàng đang có lợi thế, đối phương bị thương, nội lực vận chuyển không khoái, cơ thể cũng đang rất yếu ớt, nếu lúc này còn không thể đánh thắng được đối phương, vậy thì nàng đối mặt với trạng thái toàn thịnh Hiền Tụ Nghĩa, đã không có cái gì hi vọng chiến thắng.
Bởi vậy Âm hậu trên tay đẩy lên to lớn gần gấp ba cơ thể nàng hồng sắc Cực ma trường, thỉnh thoảng bên ngoài lại có từng tia hắc khí bắn lên, khiến cho nó trông vô cùng đáng sợ Cực ma trường nhắm thẳng vào Hiền Tụ Nghĩa.
Hiền Tụ Nghĩa cắn chặt răng, lông mày nhíu sâu, hắn hít một hơi chuẩn bị làm liều mạng tâm lí.
Triệu Vô Cực cũng gần như nín thở.
Âm hậu một cái này “Tử vong chi lộ” chiêu thức quả thật mang theo hủy diệt chi ý vô cùng kinh khủng, đến cả hắn lúc nhìn vào đều cảm giác được tâm thần thật sâu rung động cùng sợ hãi.
Sợ hãi nó mạnh mẽ, sợ hãi ẩn chứa bên trong nó tử vong chi ý.
Bởi vậy, lần này một đòn toàn lực của hai người, hẳn là sẽ phân ra thắng bại.
Triệu Vô Cực lập tức nhanh nhẹn hướng đằng sau lùi lại thật xa, hắn cũng không muốn trâu bò đánh nhau, ruồi muỗi chết oan.
Đương nhiên, hắn cũng không phải bình thường muỗi, mà là một cái cường tráng lại mang theo độc tính muỗi, có thể giết người
Âm hậu ngón tay thon duỗi ra, Cực ma trường trường mang theo sâm lạnh tử vong chi ý như là Diêm Vương bùa đòi mạng hướng Hiền Tụ Nghĩa thẳng tắp xông tới, tốc độ của nó nhanh nhạy vô cùng, khí thế rất khủng bố.
Hiền Tụ Nghĩa cũng không chần chờ, rắn tay cầm kiếm vốn đển ngang hông, lập tức đâm thẳng mà ra, đồng thời rống to: 
“ bì kiếm, Phong thương!”
Hiền Tụ Nghĩa trên tay cầm kiếm nhưng lại dùng tư thế của thương đâm ra, tốc độ chầm chậm không khoái, như là hắn không phải đang cầm trên tay một thanh kiếm mà là nặng đến ngàn cân cự thương, khiến hắn tốn sức vô cùng.
Nhưng cho dù chầm chậm, Hiền Tụ Nghĩa cũng rốt cuộc đâm ra một thương kia, thẳng tắp hướng Âm hậu Cực ma trường xông tới.
Trên thân kiếm của hắn nội lực mày xanh hóa thành vòi rồng bao bọc xung quanh, nhưng vòi rồng này lại không phải hình tròn, mà là hình chóp.
Mũi nhọn của nó như là một cái mũi khoan thẳng hướng Âm hậu Cực ma trường khoan tới.
Mũi khoàn này lớn vô cùng, so với kiếm của Hiền Tụ Nghĩa còn phải lớn gấp trăm gấp ngàn lần, đầu mũi thương của nó cũng là vô cùng bén nhọn cứng rắn, giống như là chỉ cần nó có thể tiếp tục đi lên cao, thì có thể khoan ra trên trời một cái lỗ hổng vậy.
Phong thương chưa tới, nhưng sắc bén duệ khí hoành quét tứ phương, khiến cho Triệu Vô Cực cảm giác trên mặt của mình cũng đau rút khó nhịn.
Hắn ánh mắt tràn đầy chiến ý chi quang nhìn về phía hai người chiến đấu, giống như là muốn lập tức đổ xô vào cũng hai người đại chiến một phen
Nhưng hắn còn muốn hơn chính là nhìn một chút hai người này rốt cuộc ai càng lợi hại hơn.
Nghĩ tới đây, Triệu Vô Cực bỗng nhiên đưa tay ở trên người mình lại cào ra một cái vết thương, khiến máu tươi tiếp tục chảy ra.
Xẹt~ xẹt~ xẹt~ xẹt~ xẹt!
Mũi phong thương cùng Âm hậu Cực ma trường mang theo tử vong chi ý va chạm vào nhau, khí trường của hai người vô cùng mạnh mẽ cũng ở lúc này đụng chạm vào,đè ép lên nhau, khiến cho giữa không trung giống như là xuất hiện từng tia điện trường xẹt xẹt âm thanh vô cùng rợn người.
Triệu Vô Cực ở bên ngoài khá xa, nhưng hắn chỉ cần nhìn cái kia cát bay đá chạy khung cảnh, cuồng phong cuốn ngược khung cảnh cùng mái tóc quần áo hắn không ngừng bị gió thổi tung bay phất phới, liền hiểu được ai người chiến cuộc có bao nhiêu gay cấn cùng nguy hiểm.
Âm hậu đầu tiên không nhịn được, mạnh mẽ hét to một tiếng, thúc đẩy nổi công cường ấn Cực ma trường xuống,muốn đè chết Hiền Tụ Nghĩa. 
Hiền Tụ Nghĩa cũng không chịu thua, trên tay như cầm nặng ngàn cân cự thương bỗng nhiên hướng phía trước mạnh mẽ nâng lên một chút, cùng Âm hậu liều mạng tiêu hao nội công.
Phong, vốn linh động, chủ sắc bén.
Phong thương không những sắc bén, mà ở tạo hình còn chiến ưu thế.
Nếu Âm hậu là một cái búa.
Triệu Vô Cực đảm bảo nàng có thể mạnh mẽ gõ tù cái này thương.
Nhưng nàng lại là hình tròn Cực ma trường. bởi vậy phong thương liền có cơ hội xông tới khoan thủng.
Hai người thực lực vốn tương đương, ý chí cũng đều rất mạnh mẽ, “khống lực” tu luyện cũng sàn sàn như nhau
Như vậymuốn so ra ai lợi hại hơn, muốn chiếm được thượng phong nhiều hơn, vậy phải xem ai đối với võ công của mình vận dụng càng thêm linh hoạt, hiểu rõ càng thêm thấu triệt.
Âm hậu võ công tạo hình là tròn, nếu nàng có thể nhanh ý khiến cho Cực ma trường của nàng xoay tròn lên, không cho hắn cơ hội hướng một điểm khoan vào, vậy thì nàng còn có tỉ lệ thắng rất cao
Nhưng đáng tiếc chiêu thức này lại là mang theo năng lượng cùng sức hủy diệt mạnh mẽ nhưng lại không hề cản được cũng không phá giải được Hiền Tụ Nghĩa không ngừng xoắn vào đâm xuyên qua của nàng Cực ma trường.
Triệu Vô Cực trong lòng có nhận xét, ánh mắt hướng về phía Hiền Tụ Nghĩa nhìn lại.
Quả nhiên Hiền Tụ Nghĩa dần dần mạnh mẽ chiếm ưu thế, hắn đã bắt đầu mài đi được lớp vỏ ngoài của âm hậu, chỉ cần tiến vào được lớp nội bộ bên trong, hắn có thể phá hư của nàng mạch vận chuyển nội lực, khiến cho chiêu thức của nàng thất bại trong gang tấc. 
Nhưng người tính không bằng trời tính, bởi vì hắn vận công quá mạnh, ngay lúc này vết thương sau lưng của hắn tái phát.
Phốc!
Hiền Tụ Nghĩa phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt tái nhợt vô cùng, trên tay của hắn phong thương lập tức chậm lại một chút.
Âm hậu vốn đang ở trong tình thế nguy cấp, lập tức tìm được thở dốc cơ hội nạng điên cuồng vận chuyển toàn bộ nội lực của mình, hướng Cực ma trường vỗ mạnh một cái ép xuống.
Hiền Tụ Nghĩa trên tay ngàn cân cự thương giống như là lập tức biến thành năm ngàn cân cự thương, tay hắn run lên bần bật, có chút không giữ nổi cái này cự thương.
Hiền Tụ Nghĩa biết, vừa rồi mình một cái nội thương tái phát, không những đánh loạn trong cơ thể nội lực mạch di chuyển, còn khiến hắn nội lực càng trở nên chậm chạp khó di chuyển hơn.
Chiến thắng Âm hậu, đã là chuyện viển vông.
Ánh mắt hắt hiện lên một vẻ quyết tuyệt, quát to:
“ Âm hậu, bản lương của ngươi ta đã được lãnh giáo, ngày khác gặp lại!”
Ầm!!!
Một tiếng nổ tung to lớn vang lên, cả Âm hậu cùng Hiền Tụ Nghĩa đều bay ngược mà ra, mỗi người riêng phần mình phun ngụm máu tươi.
Hiển nhiên Âm hậu tuy chiếm thượng phong ở trong trận chiến vừa rồi, nhưng bản thân nàng cũng không sung sướng gì.
Bị phản phệ, đã là tất nhiên.
Chỉ có điều, nàng bay ngược lại là phía trên, thân pháp hơi động một cái liền ở trên mặt đất đáp xuống lùi lại năm sáu bước mới đứng vững gót chân, liền ôm ngực đứng đó, tạo hình không quá xấu.
Nhưng Hiền Tụ Nghĩa là như diều đứt dây bay ngược ra sau, hắn bay phải có hai mươi mét ra, Triệu Vô Cực nhìn thấy hắn chân lại hướng một cái cột đá đá ra một cái, lập tức hướng xuống núi bay ngược.
Tên này, hiển nhiên đánh không lại liền chạy.
Hắn cũng không ngốc hề hề đứng lại cho Âm hậu giết chết hắn.
Lần này thua, là bị vây công.
Chỉ cần giữ được mạng, Âm hậu muốn giết hắn, không thể nào dễ dàng như vậy nữa.
Âm hậu cũng không thể nào đuổi theo, bởi vì trên núi còn có Triệu Vô Cực cái này tiểu tử.
Nếu nàng đuổi theo, rời khỏi đó, Triệu Vô Cực hiển nhiên trở thành lần này đại chiến người thắng cuộc, trở thành võ lâm chí tôn.
Nàng bỏ ra công sức nhiều như vậy, sao có thể tiện nghi Triệu Vô Cực.
Bởi vậy, hắn lần này, coi như là trốn thoát một cái mạng.
Hiền Tụ Nghĩa trong lòng âm thầm nói:
“ Triệu Vô Cực a Triệu Vô Cực, ngươi nhất định phải đánh bại nàng, thay ta hả giận a. dù sao ngươi không chính không tà, có trở thành võ lâm chí tôn cũng tốt hơn là một cái ma nữ như nàng trở thành võ lâm chí tôn a!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.