Chương trước
Chương sau
Thời gian trôi qua vô cùng nhanh chóng, một ngày chớp mắt một cái liền qua.
Triệu Vô Cực cùng Tiếu Mị Mị hướng đỉnh núi phương hướng đi tới.
Lần này bọn hắn cũng lười cùng đối phương so chiêu, hễ gặp ai hai người hợp sức một kích lập tức đả bại đối phương.
Nhưng bọn hắn cũng không hề cố ý đánh giết đám người này, chỉ để cho bọn hắn tự biết khó mà lui thôi.
Hai người hướng đỉnh núi chạy như bay mà đi, thu hút không ít ánh mắt của đám người nấp ở trong bóng tối.
Nhưng bọn hắn cũng không có can đảm cùng Triệu Vô Cực cùng Tiếu Mị Mị chiến đấu.
Trên giang hồ vốn chỉ đồn Triệu Vô Cực cùng Tiếu Mị Mị có khả năng hợp công, lên Hoa sơn mới biết, đây chính là sự thật.
Lúc trước có một cái đỉnh phong hậu kì muốn hướng hai người khởi xướng tấn công, bị Triệu Vô Cực cùng Tiếu Mị Mị hợp sức một chưởng, lập tức đánh cho thổ huyết bay ngược mà ra, từ đó bọn hắn liền yên tĩnh trở lại.
Người có thực lực xông lên đỉnh Hoa sơn thì bị đánh bại, người không có thực lực thì rút lui xuống một đoạn dài, bắt đầu tìm kiếm đối thủ thích hợp cho mình, không mạo hiểm tiếp cận đỉnh núi.
Năm nay Hoa Sơn luận võ, bọn hắn đã cảm giác thấy một tia dị dạng.
Chính là vì sự xuất hiện của Triệu Vô Cực cùng Tiếu Mị Mị mà dị dạng.
Bọn hắn nhất định sẽ đem đến cho kì Hoa Sơn luận võ này một cái rất lớn bất ngờ, rất lớn kinh hỉ a!
Triệu Vô Cực cùng Tiếu Mị Mị bỏ sức một buổi sáng, cuối cùng vẫn là lên đến đỉnh Hoa sơn.
Lên càng cao, không khí càng lạnh càng loãng đến cả Tiếu Mị Mị cũng cảm giác khó chịu, miệng thở phì phò.
Hai người lên đến đỉnh, đã là một mảnh tuyết trắng.
Tuy không có băng tuyết phi vũ đầy trời, nhưng địa địa phủ lên tuyết trắng đã là điều không thể tránh khỏi.
Tiếu Mị Mị cùng Triệu Vô Cực lúc này trên thân cũng đã khoác lên một cái áo lông để chống cự với nhiệt độ bên ngoài trời.
Tuy bọn hắn võ giả có nội lực hộ thể có thể cực lớn đề cao thể chất không sợ lạnh lẽo, nhưng làm như thế quá tiêu tốn nội lực không cần thiết, nên mặc áo vẫn là nên mặc áo, không cần cậy mạnh.
Triệu Vô Cực nhìn trước mặt mình một cái bãi đất trống rộng rãi, tuy bị tuyết phủ lên nhưng bống phía vẫn có thể thấy được tám cái cọc bằng đá bao quanh một cái hình tròn sân. sàn được lát hắc thạch, bên trên vẫn còn lưu lại không ít chiến đấu vết tích.
Hắn liền biết, đây chính là ngũ tuyệt giao chiến địa điểm.
Chỉ có điều lúc này cũng chưa hề có ai tới đây.
Kể cả Ma Tiêu Quỷ Kiến Sầu, hắn một đường độc hành, nhưng cũng không hề có ý định sớm lên đây, bởi vì chỗ này quá lạnh a.
Lên đây chờ một ngày khác gì chịu khổ, không bằng ở bên dưới, chờ thời gian vừa đến lại lên.
Dù sao cũng không có ai tranh nổi vị trí của hắn, hắn không vội nhất thời.
Triệu Vô Cực cùng Tiếu Mị Mị thấy vậy liền thở phào nhẹ nhõm, ít nhất bọn hắn cũng không cần ở ngay chỗ này cùng ngũ tuyệt cường giả quyết đấu.
Địa hình này, thời tiết này, đều bất lợi cho tất cả mọi người.
Hai người lập tức xuống núi, bắt đầu tìm một vị trí thuận lợi dựng trại, chờ đợi xem có cái nào ngũ tuyệt cường giả sẽ chọn con đường này đi lên hay không?
Triệu Vô Cực cùng Tiếu Mị Mị chọn vị trí cũng rất khảo cứu.
Bọn hắn không xuống quá thấp, quá thấp dễ dàng gặp phải cái khác đỉnh phong cường giả đi loạn, nổ ra chiến đấu không cần thiết.
Lên quá cao thì lại lạnh, không khác gì chịu tội.
Bởi vậy bọn hắn chọn ví trí lưng chừng núi hơi chếch lên một chút.
Vị trí này nếu như có cường giả cấp Ngũ tuyệt đi lên, vậy thì bọn hắn rất dễ dàng có thể thấy được.
................
Nhất Cái Hồng Thiên Tửu, một cái hơn bảy mươi tuổi lão bang chủ, hắn vẻ ngoài râu ria có chút loạn, ăn mặc một thân rách nát quần áo ăn mày, bên hông treo một bầu rượu, trong túi nhỏ bên người đựng lấy đùi gà, không hề có bất kì vũ khí gì bắt đầu hướng Hoa sơn đỉnh núi phương hướng đi tới
Lần trước Hoa Sơn luận võ hắn chính là ngũ tuyệt một trong, được mọi người xưng gọi Nhất Cái.
Ý chính là đệ nhất ăn mày trong thiên hạ.
Cái danh xưng này cũng không quá vang dội cũng không quá hay, nhưng đối với một bang phái lấy ăn mày làm hình tượng như cái bang mà nói, quả thật không thể hợp hơn được nữa.
Hắn hôm nay vốn cũng không định sớm lên Hoa sơn như vậy, bởi vì cho dù ngày thứ ba mới lên, cũng không ai có thể đoạt được của hắn cái vị trí này.
Nhưng mấy hôm nay hắn cảm giác, đỉnh phong cao thủ so với hai mươi năm trước số lượng thiếu rất nhiều.
Đã vậy hắn còn ở dọc đường tìm được mấy chỗ vết tích chiến đấu, người sử dụng chưởng pháp này cũng vô cùng mạnh mẽ.
Bởi vậy hắn cảm giác, ở lại bên dưới này chờ mấy ngày cũng không quá ý nghĩa, không bằng sớm một chút đi lên xem năm nay Hoa Sơn luận võ có biến số gì không.
Dù sao không phải là tu tiên giả, vậy thì tuổi thọ cũng không quá dài.
Hai mươi năm tổ chức một lần Hoa Sơn luận võ có thể khiến cho rất nhiều người già đi, cũng có rất nhiều thiên tài như nấm mọc sau mưa đua nhau quật khởi.
Bất cứ chuyện gì, cũng có thể xảy ra.
Điển hình Hiền Tụ Nghĩa chính là ví dụ.
Sư phụ của hắn sau Hoa Sơn luận võ liền chết, hắn tiếp nhận chức chưởng môn, năm nay Hoa Sơn luận võ hắn lên thay sư phụ tiếp tục kéo dài danh vọng cho môn phái mình, để Vấn Kiếm tông tiếp tục là đỉnh tiêm môn phái trên giang hồ, uy danh lan xa.
Lại nói đến năm đó Hoa Sơn luận võ, hắn cùng sư phụ của Hiền Tụ Nghĩa cảm giác Huyền Không Tự trụ trì Kiến Đức đại sư vô cùng khủng bố, bởi vậy mới biến hỗn chiến thành vây công.
Kiến Đức đại sư chống trả cũng rất quyết liệt, một thân nội lực mênh mông hùng vĩ như biển cả suýt chút nữa có thể ngạnh kháng hai người, cuối cùng vẫn là bị hai người đánh bại.
Sau đó hắn cùng sư phụ của Hiền Tụ Nghĩa đánh nhau phân ra một cái thắng bại, nhưng cuối cùng hai người đều bị thương, phải thu tay.
Dù sao trước đó hai người cùng Kiến Đức đại sư đã đại chiến một trận, nội lực tiêu hao cũng đã gần hết, bởi vậy đánh ra một cái kết quả hòa cũng là điều bình thường.
Kiến Đức đại sư bây giờ đã lớn tuổi, sức khỏe không còn được như trước đây như thế tráng kiện, bởi vậy hắn thực lực chắc chắn cũng có giảm sút, lần này tên tiểu tử Hiền Tụ Nghĩa kia chắc chắn sẽ chiếm được không ít tiện nghi.
Nghĩ tới đây, Hồng Thiên Tửu liền bắt đầu suy tính, có nên cùng Hiền Tụ Nghĩa phối hợp trước loại bỏ Kiến Đức đại sư sau đó mới cùng hắn đại chiến, hay là lúc đại chiến nên cố tình giữ lực để cùng hắn quyết một trân chiến sau cùng, hoặc là tạo thành liên minh ba người, sau đó cùng một người nữa đánh bại Hiền Tụ Nghĩa, rồi lại phân thắng bại.
Hắn người này nhìn có vẻ thô kệch bất cần, nhưng thực ra cũng rất thông minh.
Nếu không thông minh cũng đã không làm được của Cái bang bang chủ nhiều năm như vậy, giúp Cái bang có thể tiếp tục thịnh mà không suy.
Nhưng lần trước Hắc Nhật Tông Thánh Chủ chiếm một chân, năm nay nếu hắn còn sống, hẳn là cũng nên lên tranh đoạt một cái ngũ tuyệt danh hiệu a.
Đáng tiếc đối phương đã sớm chết, không thể tiếp tục tham gia Hoa Sơn luận võ.
Ngược lại Âm hậu của Cực Nhạc Ma Tông nghe nói đã đột phá tới đỉnh phong viên mãn, khả năng nàng tham gia Hoa Sơn luận võ lần này rất cao, nhưng cũng không quá đáng ngại.
Đơn giản là bởi vì, tà phái người, luôn là mục tiêu đầu tiên bị đám người này nhắm tới.
Bọn hắn không muốn một cái tà phái người ở Hoa Sơn luận võ đánh bại tất cả chính phái cao thủ, xưng bá giang hồ.
Như vậy giang hồ, tựu triệt để nguy.
Suy nghĩ một chút hắn vẫn là cảm thấy quá loạn, chỉ có thể chờ tới Hoa Sơn luận võ chốt danh sách ngũ tuyệt mới có thể trực tiếp tùy cơ ứng biến, bắt đầu phân chia trận doanh, bày binh bố cục.
Hắn cũng không tự đại đến mức cho rằng của mình Hàng long thập bát chưởng có thể lực áp quần hùng, giúp cho bản thân hắn có thể trở thành võ lâm chí tôn.
Nếu như có thể làm được như vậy, các đời trước đây bang chủ đã sớm làm, đâu đến lượt hắn.
Nghĩ tới đây, hắn lại nhớ tới tên kia thiên tài hòa thượng.
Aizz, thật ngưỡng mộ đối phương a.
Một mình đánh bại bốn vị ngũ tuyệt, danh xứng với thực võ lâm chí tôn, sau đó còn đột phá thành công trở thành tu tiên giả, quả thật là khiến người ước ao không ngớt.
Nhưng hắn cũng chỉ là ước ao mà thôi, của người khác thành tựu, mãi mãi là của người khác, không phải của mình.
Hắn đang ở trên núi băng băng chạy nhanh, bỗng nhiên phía trước phương xa, hai người thiếu niên một nam một nữ đã bắt đầu triển khai thân pháp hướng bên này chạy tới.
Hai người này, nam thì khí thế sâu nặng, nội lực mạnh mẽ, bên ngoài lại còn mọc ra một trương vô cùng soái mặt mũi khiến hắn cũng có chút ghen tị.
Bên cạnh hắn thiếu nữ thì trước lồi sau vểnh, eo thon như ong, khuôn mặt tinh xảo, môi xinh nhỏ mắt đẹp ướt át như chứa thu ba, vô cùng động lòng người.
Thân là giang hồ đệ nhất bang bang chủ Hồng Thiên Tửu, hắn tin tức vô cùng linh thông.
Vừa nhìn liền nhận ra, hai người này chính là Triệu Vô Cực cùng Tiếu Mị Mị.
Hắn khóe miệng kéo lên một tia đường cong, có ý tứ, vậy mà lại ở chỗ này chuyên môn chờ hắn, hắc hắc hắc!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.