Chương trước
Chương sau
Một đám người ồ ạt chạy theo như vịt, người đông như đi hội, sơ sơ tính qua, số lượng người phải vượt qua ngàn người.
Bên trong đám người, một cái gương mặt quen thuộc xuất hiện:
“ vị huynh đệ này, tại hạ là Bách Hiểu Sinh, không biết ở đây rốt cuộc có chuyện gì, có thể nói cho ta nghe một chút được sao?”
người kia vừa thi triển khinh công vừa nói:
“ a, là Bách huynh a. Huynh không cần giới thiệu ta cũng biết huynh. Ở Thiên Vân Thành này huynh nổi tiếng không kém gì Triệu Vô Cực Tiếu Mị Mị cùng Từ Tiểu Bạch đám người này đâu. Đương nhiên bọn hắn nổi tiếng là ở chiến đấu phương diện, còn huynh chính là ở tin tức linh thông phương diện.
Ta cũng là vừa nghe được tin tức mà thôi. Bốn đại thế lực lớn bao gồm Lưu gia, Cụ gia, Binh khí thế gia cùng Thanh Khâu Môn đồng thời xuất động truy sát Triệu Vô Cực, bắt hắn nợ máu phải trả bằng máu!”
Bách Hiểu Sinh kinh ngạc nói:
“ bọn hắn muốn truy sát Triệu Vô Cực, không sợ đối phương cảnh giới cùng danh tiếng sao? Triệu Vô Cực cũng không phải dạng người hiền lành, muốn giết hắn không dễ a!”
Người kia lập tức ha ha cười trả lời:
“ bởi vậy mới cần bốn đại thế lực cùng liên thủ. Lưu gia là thù giết gia chủ cùng lão tổ, Cụ gia là thù đánh thiếu chủ, Binh khí thế gia là thù cướp trấn gia chi bảo, Thanh Khâu Môn cũng là thù đánh thiếu chủ. Ta phải công nhận, tên Triệu Vô Cực này tuy tuổi trẻ tài cao, nhưng bản sự gây chuyện của hắn so tài năng của hắn càng cao.
Từ lúc xuất đạo đến nay, không ít người đều bị hắn đắc tội, bây giờ chính là quả báo.
Quả thật là báo ứng không phải không đến, chỉ là chưa đến lúc mà thôi!”
Bách Hiểu Sinh khóe mắt giật giật, ngươi nhìn một bộ bất học vô thuật còn biết câu này? Hắn nhẫn nhịn trong lòng lại hỏi:
“ ta đến hơi muộn, bọn hắn đội hình thế nào a!”
Tên kia liền nói:
“ ta cũng mới vừa nghe nói mà thôi. Tổng cộng hai vị lão tổ đỉnh phong sơ kì, một vị lính đánh thuê đỉnh phong sơ kì, tổng cộng đỉnh phong cảnh có ba vị.
Nhất lưu viên mã có mười hai người, trong đó bao gồm bốn vị gia chủ chưởng môn, nhất lưu hậu kì có sáu người!”
Bách Hiểu Sinh hít một ngụm khí lạnh, đội hình kinh khủng như vậy.
Các ngươi muốn giết Triệu Vô Cực hay là muốn đi đồ long a, riêng đỉnh phong cảnh đã hiếm như lá mùa thu, vậy mà còn có thể tập hợp được ba người chưa kể nhất lưu viên mãn liền có tới mười hai người nhất lưu hậu kì sáu người.
Đội hình này nếu tập hợp thành một thế lực, chỉ sợ sẽ chỉ yếu hơn mấy cái đỉnh tiêm tông môn một chút mà thôi.
Tên kia giống như nhớ ra cái gì đó nói:
“ chưa kể Lưu gia cùng Cụ gia đám người trên tay đều mang theo phá cương nỗ, lần này Triệu Vô Cực chết chắc rồi, hắc hắc hắc!”
Bách Hiểu Sinh lại lần nữa kinh ngạc, còn mang theo cả phá cương nỗ?
Phá cương nỗ không phải là cái gì nát đường cái mặt hàng ai cũng có thể có được, nó là quân đội thường xuyên sử dụng đồ vật, bị kiểm soát rất chặt chẽ.
Tuy nhiên chặt chẽ thì chặt chẽ, mấy cái đại gia tộc luôn có con đường của riêng mình làm ra được mấy cái phá cương nỗ để bảo vệ gia tộc của mình.
Lần này Lưu gia cùng Cụ gia ngang nhiên mang đồ vật này đi ra ngoài đối phó Triệu Vô Cực, quả thật đã là dốc hết vốn liếng.
Bọn hắn chỉ sợ lần này quyết tâm được ăn cả ngã về không, trả thù cho gia chủ cùng lão tổ lấy lại mặt mũi của đại gia tộc.
Với đội hình như thế này, Bách Hiểu Sinh cũng dễ dàng hiểu được bọn hắn tự tin là từ chỗ nào ra.
Chưa nói đến ba vị đỉnh phong sơ kì cường giả, bọn hắn hoàn toàn có thể để cho Triệu Vô Cực không rảnh tay đối phó ai, đám người của Lưu gia ở ngoài chờ chực bắn lén, Triệu Vô Cực cho dù cương khí có cứng đi nữa, cũng sợ rằng không chịu nổ phá cương nỗ công kích a.
Mà đây còn không phải chỉ có một cái, mà là hơn mười cái cùng bắn, được nhất lưu viên mãn cảnh cao thủ bắn ra, độ chính xác cao vô cùng.
Triệu Vô Cực cho dù có bản lĩnh to bằng trời, lần này chỉ sợ cũng là khó thoát tai kiếp.
Bách Hiểu Sinh lúc này bỗng nhiên đối với Triệu Vô Cực sinh ra một chút thương cảm.
Trẻ tuổi như vậy tài hoa như vậy thiếu niên thiên tài chẳng lẽ phải chết ở dưới tay đám này đại gia tộc người sao?
Hắn nếu chết, vậy thật sự đáng tiếc a!
Triệu Vô Cực nếu có thể trưởng thành lên, nói không chừng liền có thể khám phá một chút ba trăm năm nay thất truyền cảnh giới tam hoa tụ đỉnh, mở lại một thời kì hoàng kim tu luyện.
Đương nhiên đây là nếu hắn đồng ý cùng mọi người chia sẻ, nếu không cũng không ai có thể biết được.
Nhưng hắn không chia sẻ, ít ra cũng phá vỡ được ba trăm năm thời gian không xuất hiện tam hoa tụ đỉnh cảnh cao thủ.
Bởi vậy Bách Hiểu Sinh đứng trên cương vị một người thích nghe ngóng tin tức cảm thấy, Triệu Vô Cực vẫn là không nên chết sớm như vậy.
Nhưng ai bảo hắn đắc tội quá nhiều người đâu, lần này bị vây giết, chỉ sợ cũng là do hắn ở trên giang hồ giết người mà gây nên hậu quả.
Chờ một chút, Triệu Vô Cực cũng không phải là lần đầu bị vây công a.
Hắn trước đây cũng từng đối mặt với những tình huốn tương tự như vậy, vậy mà hắn còn sống đến bây giờ, đám người này tự tin bừng bừng có thể giết Triệu Vô Cực như vậy thật sự liền có thể sao?
hắn nhớ không nhầm Lưu gia lão tổ chính là đỉnh phong trung kì cảnh cường giả, vẫn là chết ở trong ta đối phương a.
Cho dù bọn hắn người đông thế mạnh, nhưng đa số ở đây chính là đi theo xem trò vui nhặt nhạnh chỗ tốt, sẽ có ai muốn vì bọn hắn bán mạng.
Bách Hiểu Sinh ánh mắt híp lại, hăn ẩn ẩn phát hiện ra, Triệu Vô Cực sinh cơ vẫn còn chưa dứt.
Nhưng lúc này, người cùng hắn suy nghĩ không phải chỉ có một.
Chỉ thấy Binh khí thế gia lão tổ Hoàng Ngũ vừa hướng phía trước phi thân vừa quay đầu lại lên tiếng nói:
“ các vị lục lâm bằng hữu, lão phu là Hoàng Ngũ, Binh khí thế gia lão tổ, hẳn là có không ít người ở đây nhận ra ta a!”
Đằng sau nhanh chóng có người phụ họa:
“ hoàng lão tiền bối sao chúng ta có thể không nhận ra, uy danh của ngài thật như sấm bên tai, chúng ta chính là ở kính ngưỡng đại danh của ngài trưởng thành a!”
“ đúng vậy, Hoàng lão tiền bối có việc gì cứ nói, chúng ta quyết không từ nan!”
“ hoàng lão tiền bối xin mời nói!”
Bách Hiểu Sinh ở đằng sau khóe mắt giật giật, tên họ Hoàng lão gia hỏa này không phải là thuê người đến diễn đấy chứ, nịnh bợ đập ghê như vậy sao?
Hoàng Ngũ hài lòng gật đầu nói:
“ chắc hẳn các vị đều không lạ gì Triệu Vô Cực, chúng ta hôm nay chính là muốn tru sát cái này ác tặc.
Hắn thông đồng tà phái yêu nữ, giết hại người trong chính phái đồng đạo chúng ta, thủ đoạn vô cùng ác độc, giết người không chớp mắt.
Lần nào giết người, hắn cũng là một trảo phá sọ, đây chính là hắn thị huyết hiếu sát tính cách, có thể khẳng định chắc chắn, hắn đã bị yêu nữ dẫn vào tà đạo con đường.
Bởi vậy chúng ta hôm nay, một phần chính là muốn trừ ma vệ đạo, một phần là trả thù riêng, mối thù mà tên tiểu tử này gây ra đối với chúng ta.
Chúng ta hôm nay chắc chắn đến làm chủ công, các vị lục lâm bằng hữu, nếu như có ý thức trừ ma vệ đạo, có thể đi lên ủng hộ.
Hẳn trong các vị, cũng không ít người từng bị Triệu Vô Cực đồ gia diệt tộc chứ, hôm nay chính là cơ hội của các ngươi!”
Hoàng Ngũ nói đến đây, quả thật không ít người ánh mắt liền lóe lên sát quang, bọn hắn đối với Triệu Vô Cực quả thật có thù sâu như biển, hôm nay quả thật là một cơ hội tốt ngàn năm khó gặp.
Hoàng Ngũ bắt đầu lên tiếng nói:
“ không những thế, Triệu Vô Cực còn có thể là Kiếm ma đệ tử, hắn trên tay Huyết ma kiếm nói gì thì nói cũng là thập đại danh kiếm đứng thứ chín bảo vật, vô cùng quý giá.
Hắn trên người bảo vật vô số, bí mật rất nhiều.
Các vị chỉ cần cùng chúng ta đánh bại hắn, tất cả mọi thứ đều là của các vị, chúng ta chỉ cần trả thù mà thôi.
Nghĩ thử xem, hắn tu luyện nhanh như vậy liền có thành tựu, không có công pháp đỉnh cấp, linh đan diệu được có thể sao? Tất cả những thứ này cùng bí mật của hắn, chỉ cần đánh bại hắn liền có thể đoạt tới, chúng ta tứ đại gia tộc, môn phái cái gì cũng không cần, đều là của các vị!”
Mọi người ở đằng sau nghe vậy lập tức lóe lên tham lam quang mang.
Giang hồ người, đều là một đám xu lợi, vì lợi ích mà hoạt động.
Chỉ cần có đầy đủ lợi ích, không ít người sẵn sàng giết cả thân nhân của mình, chứ đừng nói một người không quen biết như Triệu Vô Cực.
Một người không nhịn nổi dụ hoặc, lập tức hỏi:
“ Hoàng Ngũ lão tiền bối, ngài nói có phải là thật!”
Hoàng Ngũ giọng điệu cực kì đáng tin cậy la to:
“ ta đường đường đỉnh phong cảnh cao thủ, còn muốn đi lừa các vị sao? Chẳng lẽ không muốn mặt?”
Đám người nghe vậy, lập tức không ngừng truyền tới tiếng la to:
“ giết Triệu Vô Cực, trừ ma vệ đạo!”
“ giết Triệu Vô Cực, trả thù rửa hận, chỉ có duy nhất một cơ hội!”
“ giết Triệu Vô Cực, tiêu diệt ác ma, giương danh giang hồ!”
Đám người khí thế bắt đầu bị điều động, như là một đám ngửi thấy máu tươi cá mập, tất cả sát khí tràn trề, ánh mắt bốc lên huyết quang, dưới chân càng thêm gấp rút muốn đuổi kịp Triệu Vô Cực để giết chết hắn.
Hoàng Ngũ nhìn cảnh này, hắn biết bản thân mình đã thành công điều động bọn hắn tâm tình.
Mọi người cậy vào chính là có đám này tứ đại thế lực lớn ở trước mở đường, bọn hắn ở phía sau người đông thế mạnh xông tới.
Đông người như vậy, Triệu Vô Cực làm sao có thể phân tâm ứng phó bản thân.
Hắn cho dù là đỉnh phong cao thủ, cũng nhất định không chịu nổi nhiều người như vậy vây công mà kiệt sức chết đi.
Đến lúc đó bảo vật tất cả đều được phân chia, bản thân mình cũng có thể nhân cơ hội nhặt nhạnh chỗ tốt chứ.
Thịt không được cắn, vậy canh cũng phải húp một miếng.
Đám người này, đều là mang như vậy tâm lí.
Tuy nhiên vẫn còn một số người hơi suy nghĩ, bọn hắn có nhút nhát, có đa nghi, có xu lợi, đủ loại tâm tình.
Bởi vì hơi thông minh hơn thường nhân một chút, vẫn chưa triệt để bị Hoàng Ngũ điều động.
Hoàng Ngũ lúc này ném ra quả bom bạo tạc cuối cùng, chiêu sát thủ:
“ các vị đừng quên, bên cạnh Triệu Vô Cực còn có một cái xinh đẹp như là vưu vật Tiếu Mị Mị, nàng chính là ngàn dặm mới ra một người mĩ nhân. Nàng đã sớm xuất môn của Cực Nhạc Ma Tông, không còn liên hệ gì với Âm hậu. Nàng là người của tà phái, chúng ta tru diệt nàng, cũng không có gì đáng trách.
Nhưng giết nàng quá đơn giản cho nàng, không thể xứng với những người vô tội trước đây đã bị nàng hại.
Bởi vậy, cho nàng một cái chết thật tủi nhục, mới là việc chính xác.
Các vị, ở đây ai đã từng thấy qua Tiếu Mị Mị mà không động lòng? Ta dám chắc, không có ai!
Bởi vậy, chúng ta đánh giết Triệu Vô Cực, Tiếu Mị Mị liền sẽ là của các vị.
Cỡ này vưu vật, các vị có thể thoải mái chơi đùa, không một chướng ngại. Cho dù Âm hậu có biết, chúng ta đông như vậy, ai biết là ai mà trả thù.
Tiếu Mị Mị cỡ này vưu vật, các ngươi tu luyện cả đời cũng đừng nghĩ chạm tới một ngón tay của nàng, nhưng bây giờ cơ hội được trực diện chơi chết nàng đang ở trước mắt, các ngươi chả lẽ bỏ qua sao?
Chỉ cần giết Triệu Vô Cực, tất cả mọi thứ sẽ là của các ngươi.
Công pháp, đan dược, bí mật tu luyện, Tiếu Mị Mị. tất cả mọi thứ, đều là của các ngươi, của các ngươi!”
“giếttttttttttttttttt!”
“giếttttttttttttttt!”
“Giếttttttttttt!”
Một mảnh tiếng la giết rung trời, đám người đã sớm bị lợi ích lung lạc thì càng trở nên điên cuồng.
Mà đám người đang lưỡng lự thì triệt để luân hãm vào cái này vòng xoáy khổng lồ.
Tiếu Mị Mị mị lực đối với tất cả nam nhân trêng giang hồ quá lớn.
Chỉ cần là người nhìn qua nàng, đều muốn cùng nàng ngủ.
Trừ phi ngươi không phải nam nhân hoặc vô dụng trong chuyện đó, nếu không ngươi không thể xem nhẹ Tiếu Mị Mị mị lực.
Nàng quả thật chính là vưu vật ngàn dặm chọn một.
Lúc này, mọi người trong đầu lí trí đã triệt để bị thiêu đốt, chỉ còn lại một dòng suy nghĩ duy nhất:
“ giết chết Triệu Vô Cực, đoạt lấy bí tịch đan dược mĩ nhân! Giếttttttttttttttttttt!”
p.s: cao trào... cầu theo dõi truyện a các đạo hữu
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.