Sáng sớm, không khí trong lành, mặt trời từ sau núi kéo lên.
Triệu Vô Cực tỉnh dậy, hắn cảm giác tay mình giống như bị vật gì đè lên, cả cánh tay tê dại chết lặng.
Trong lòng lộp bộp một tiếng, Triệu Vô Cực cảm giác không ổn.
Chẳng lẽ có cái gì độc trùng dị thú đột kích sao? Tại sao cảnh báo trận pháp không kêu lên a!
Hắn vội vàng nhìn lại, trước mặt hắn là một đầu óc đen óng mượt kéo dài, đối phương giống như một con mèo nhỏ co lại người rúc vào trong người hắn sưởi ấm.
Triệu Vô Cực mặt xạm lại vỗ vỗ lên vai Tiếu Mị Mị nói:
“ dậy mau, ngươi muốn ta phải chặt tay mới vừa lòng sao?”
Tiếu Mị Mị mơ màng tỉnh dậy, chờ nàng rõ ràng tình huống lập tức thét to một tiếng vội vàng lùi lại.
Tiếu Mị Mị vội vàng ôm lấy quần áo mình nói:
“ Triệu Vô Cực, ngươi tối qua làm gì ta?”
Triệu Vô Cực lấy tay phải cầm lên tay trái tê dại của mình khinh thường nói:
“ nhìn xem là ai lấn vạch? Tự mình bày ra vạch phân cách còn lăn qua tận bên ta nằm ngủ, chui rúc vào như một cái tiểu miêu cầu an ủi ôm ấp. Đã thế thì thôi còn nằm gối lên tay ta làm ta sắp liệt mất cánh tay trái này. Hừ!”
Triệu Vô Cực một mặt khinh bỉ khiến Tiếu Mị Mị mặt đỏ tới mang tai, nàng lúc này mới nhớ ra chính mình mới là người chủ động lăn qua bên hắn nằm ngủ a!
Thật là mất mặt về nhà bà ngoại, chờ một chút, giống như nàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-di-lac-tu-tien-ki/1592082/chuong-338.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.