Chương trước
Chương sau
Triệu Vô Cực yên tĩnh chờ đợi thời gian trôi đi, tới nửa đêm, Cụ Tiến cùng Lưu Vấn đổi ca, Cụ Tiến ánh mắt mông lung bắt đầu ngồi bên đống lửa canh gác, mà Lưu Vấn thì mệt mỏi duỗi lưng nằm ngủ.
Triệu Vô Cực chờ thêm một canh giờ, hắn để cho Lưu Vấn lúc này hoàn toàn chìm vào giấc ngủ, chờ đợi đúng thời cơ Cụ Tiến hơi mơ mơ màng màng chuẩn bị xuất thủ.
Trên tay Ẩm huyết thủ sáo đã sớm xuất hiện, tay phải cầm hai cái phi châm, Triệu Vô Cực ánh mắt híp lại trở nên vô cùng nguy hiểm.
Vận chuyên lên Tử Hà Bất Diệt thần công, trong tay dùng Niêm Hoa Chỉ thủ pháp bắn mạnh một cái, phi châm lập tức rời tay, ở trong đêm tối biến mất châm ảnh phá không xông tới.
Trời tối ánh trăng mịt mờ mọi thứ đều thấy không rõ, Triệu Vô Cực phi châm toàn thân lại là một màu đen, vừa xuất tay liền chính bản thân hắn cũng không thể nhìn rõ phi châm là như thế nào phi hành, chỉ nghe trong không khí một tiếng cực kì bé nhỏ phá không mà thôi.
Triệu Vô Cực trong lòng có chút khôn chắc chắn, hắn trước đây ở nhị lưu cảnh giới dùng phi châm phá không âm thanh rất nhỏ, nhưng từ lúc đột phá tới nhất lưu đây là lần đầu tiên sử dụng phi châm.
Đối với lực đạo chưởng khống tuy không đạt tới hoàn mĩ nhất, nhưng sức mạnh mười phần cũng đã phát huy ra được chín phần.
Không ngờ hắn bây giờ nội công tăng cường ném ra phi châm càng nhanh càng mạnh, âm thanh phi châm phá không lại càng lớn, như thế này đối thủ nếu thính lực tốt một chút liền có thể trước thời hạn đề phong a.
Cái này bất lợi Triệu Phi Dương lúc luyện chế phi châm cho Triệu Vô Cực chắc cũng đã nghĩ tới, nhưng phi châm phẩm chất quá thấp Triệu Vô Cực lại không phải tu tiên giả, nên hắn chỉ có thể làm tận lực giảm bớt phi châm lúc xuất thủ phá không âm thanh.
Có thể nói, phi châm trong tay Triệu Vô Cực đã đạt tới phàm nhân có thể sử dụng tối đa tinh xảo.
Cụ Tiến vốn đang ngồi bên cạnh đống lửa, hắn cũng không nghĩ ở vị trí bìa rừng gần đường lớn thế này sẽ có cái gì dã thú nửa đêm tập kích, càng thêm chính là nhân loại võ giả.
Nếu có võ giả, lấy hắn nhất lưu trung kì cảnh giới sớm có thể phát hiện ra, từ đó tỉnh lại Lưu Vấn.
Hai người bọn hắn ở trong võ giả hàng ngũ cũng là hàng đầu tồn tại, bởi vậy bọn hắn cũng không sợ bị tập kích, phản ngược lại muốn tập kích bọn hắn người mới nên lo lắng cho tính mạng của mình an nguy.
Nhưng đột nhiên lúc hắn đang vì thiếu ngủ mà hơi mơ mơ màng màng, lỗ tai hắn bỗng nhiên nhúc nhích một cái như lắng nghe cái gì, một cảm giác nguy hiểm bỗng nhiên tràn ngập của hắn não hải, trong lòng nguy hiểm cảnh báo điên cuồng kéo vang lên, sau lưng mồ hôi lạnh chảy ròng.
Cụ Tiến lập tức rống giận một tiếng, cả người cương khí hộ thân lóe lên nhưng như thế vẫn chưa thể khiến hắn cảm giác được một chút an toàn, giống như nguy hiểm trong bóng tối rình rập hoàn toàn có thể xuyên thủng cương khí của hắn vậy.
Trên tay cương khí đại thịnh, Cụ Tiến một quyền lập tức hướng bên phải mình đánh tới, nơi đó chính là nguy hiểm nguồn gốc phát ra, cũng là phương hướng có một thứ gì đang từ trong bóng tối lao tới.
Trên tay một quyền lực lượng gần như đạt tới mạnh nhất, Cụ Tiến trong lòng thì đang nhanh chóng tính toán.
Là thứ gì tập kích? Ám khí hay mũi tên? Có độc hay không? Là ai tập kích chúng ta? Người đó là đối địch của Lưu gia hay Cụ gia? hay là giết người cướp của? Tại sao chúng ta hai nhà vừa tới Thiên Vân Thành không lâu liền bị tập kích?
Vô số câu hỏi tràn ngập trong não hải của hắn, nhưng trong lúc này Cụ Tiến cũng không thể có được câu trả lời.
Một quyền của hắn đánh ra, Triệu Vô Cực phi châm phá không bay tới tuy nhanh, phi châm tuy sắc bén nhưng cũng không thể xuyên thủng được cương khí của hắn, phi châm lập tức bị bắn ngược mà ra.
“ Là ai? Bước ra đây!”
Phốc!
Cụ Tiến vừa mới hét to một tiếng thăm dò đối phương là ai, bên cạnh hắn lập tức truyền tới một cái bị xuyên thủng da thịt âm thanh. 
Hắn trong lòng trầm xuống nhìn sang bên cạnh, Lưu Vấn hai mắt mông lung trợn to, trong ánh mắt còn chứa một vẻ buồn ngủ chưa tỉnh, một chút sợ hãi cùng không dám tin.
Vừa rồi tuy đang ngủ say nhưng Cụ Tiến đột nhiên bạo khởi vận công cũng khiến Lưu Vấn trong tâm linh lập tức nổi lên cảm ứng, hắn từ trong giấc ngủ mới tỉnh lại.
Nhưng còn chưa kịp phản ứng cái gì, một cái phi châm đã đâm vào ngực hắn, cả người hắn lập tức tê rần không thể động đậy.
Cụ Tiến trong lòng lạnh toát nếu Lưu Vấn ở đây có chuyện gì hắn trở lại cũng sẽ bị trách tội không nhỏ, dù sao hai cái nhất lưu trung kì cảnh giới đi đuổi bắt một cái nhị lưu đỉnh phong nếu còn để xảy ra sai sót gì sợ rằng hắn cũng khôn tránh được tội. 
Hắn vội vàng cúi xuống xem xét Lưu Vấn tình hình hỏi:
“ ngươi sao rồi?”
Lưu Vấn lúc này mới từ trong sợ hãi tỉnh lại nói:
“ phi châm có độc, nhưng không phải giết người độc tố mà là tê liệt độc tố, ta cơ thể đã cứng đờ không thể vận động, nội công cũng không thể sử dụng được. Tiếp theo chỉ có ngươi một người tác chiến, cần phải cẩn thận phi châm của đối phương đánh lén, hơn nữa ngươi nhất định phải bảo vệ tính mạng của ta an toàn!”
Trong lòng như có một tảng đá đè lên, Cụ Tiến cảm giác trầm trọng vô cùng. Hắn cùng Lưu Vấn, Lưu Vấn bởi vì chuyên tu kiếm đạo sức chiến đấu phải mạnh hơn hắn một chút. 
Mà Cụ Tiến lại là tu luyện quyền đạo võ giả, một thân sức mạnh đều phát huy ở đôi quyền bên trên, thực lực so với Lưu Vấn kém một chút.
Nếu đơn đả độc đấu, Lưu Vấn hiển nhiên thích hợp hơn hắn, nhưng Lưu Vấn bây giờ đã bị trúng chiêu, đối phương đây chính là cố tình.
Lưu Vấn bị thương không nói, thực lực đối phương không biết sâu cạn ra sao, hắn lại còn muốn bản thân mình bảo vệ tính mạng cho hắn?
Cụ Tiến lúc này một cỗ muốn chửi má nó xúc động dâng lên, nhưng hắn vẫn là nhịn xuống được.
Bản thân hắn cũng không biết có thể bảo đảm an toàn cho bản thân được không còn muốn bảo vệ Lưu Vấn là chuyện không thể nào, cố hết sức nghe thiên mệnh đi.
Đối phương vừa nhìn chính là tinh thông ám khí cùng ám sát loại võ giả, nếu hắn ở trong bóng tối liên tục quấy rầy, Cụ Tiến cũng không thể làm gì hơn được là phải rút lui.
Cùng thích khách hình võ giả ở trong rừng rậm giữa đêm chơi đùa, đây chính là tìm chết hành động a.
Đến lúc đó Lưu Vấn an nguy hắn cũng không thể giúp gì thêm được rồi.
Bọn hắn Cụ gia cùng Lưu gia tuy gần gũi nhưng đều là ở dưới lợi ích điều động mà thôi, không đến mức sinh tử không buông mức độ.
Nên chạy vẫn là phải chạy!
Nhưng hắn cũng không cần phải chạy, bởi lúc này, Triệu Vô Cực đã từ bóng tối lên tiếng:
“ không cần lo lắng, hắn chỉ là trúng tê liệt độc tố mà thôi, nếu ngươi có thể thắng ta, tính mạng của hắn tự nhiên cũng không cần lo lắng!” 
Cụ Tiến ánh mắt híp lại tràn đầy vẻ đề phòng nhìn về trong bóng tối, ở dưới ánh trăng mờ nhạt một bóng người dần xuất hiện.
Thân thể không cao, vừa tầm thiếu niên, đầu trọc, trên thân mặc một bộ màu vàng thêu hoàng kim họa tiết. Người tới không ai khác chính là Triệu Vô Cực.
Cụ Tiến có chút khó tin nhìn Triệu Vô Cực hỏi:
“ ngươi là Triệu Vô Cực? ngươi vậy mà còn dám trở lại phục kích chúng ta? Ngươi không sợ chết sao?”
Triệu Vô Cực không trả lời nhìn hắn khóe miệng mỉm cười.
Cụ Tiến giống như là suy nghĩ cái gì, hắn lập tức tỉnh lại nói:
“ ngươi biết hành tung của chúng ta nên ở đây mai phục sẵn đúng không? Vậy hôm trước rời đi Thiên Vân Thành cũng là giả tượng do ngươi bố trí ra khiến chúng ta phải binh chia ba đường?”
Triệu Vô Cực gật đầu nói:
“ xem như không ngốc. Ta đương nhiên biết hành tung của các ngươi mới có thể chuẩn xác ở đây vào lúc này đánh phục kích các ngươi a! các ngươi gia chủ, ta còn không phải đối thủ, nhưng đám trưởng lão này, ta không hề sợ hãi!”
Cụ Tiến trên mặt giận quá mà cười ha ha cười to nói:
“ tiểu tử, ngươi nghĩ phục kích thành công một cái nhất lưu cao thủ trong hai người ngươi liền chắc thắng rồi sao? Nhất lưu cùng nhị lưu ở giữa chính là rãnh trời, ngươi có thể đánh thắng một số cái nhất lưu sơ kì nội tình không thâm sâu, nhưng muốn vượt cấp khiêu chiến ta nhất lưu trung kì là không thể nào!”
Nói xong, hắn cương khí sáng lên, trên tay cương khí như là dòng nước chuyển động sau đó ngưng tụ thành hình hai cái hổ đầu.
Ồ, cương khí ngưng hình!
Triệu Vô Cực trong lòng âm thầm tán thưởng một chút, tên này quả nhiên có chút môn đạo, võ công của hắn ở trong nhất lưu cũng xem như không tệ, có thể tu luyện tới mức cương khí ngưng hình rồi.
Cụ Tiến cười gằn nhìn Triệu Vô Cực nói:
“ Không biết ngươi lấy đâu ra tự tin mà suy nghĩ có thể cùng chúng ta đối diện như vậy, ngươi vẫn là nên ở trong bóng tối làm một con chuột đánh lén hèn hạ thì còn có một chút thắng lợi cơ hội.
Nhưng ngươi đã bước ra đây, vậy thì ngươi đã mất đi thiên thời địa lợi, giờ muốn trở lại cũng đã muộn rồi.
Ngươi đúng là thiên tài hiếm gặp, nhưng ngươi cũng quá xem thường chúng ta đám này gia tộc trưởng lão rồi. Ngươi ngôn cuồng tự đại đề cao bản thân quá mức!
Ta hôm nay ta sẽ cho ngươi biết cái giá cuồng vọng tự đại phải trả! Giết chết ngươi, sau đó trở về phục mệnh, tài nguyên tu luyện của ta cũng sẽ cuồn cuộn không ngừng đủ ta tu luyện mấy năm rồi!
Ngươi có thể cảm giác được vinh hạnh khi chết dưới Mãnh hổ xao sơn quyền của ta!”
Triệu Vô Cực im lặng nhìn đối phương biểu diễn xong, lúc này mới lặng lẽ móc một cái lỗ tai bâng quơ nói:
“ ngươi nói thật nhiều, chẳng lẽ muốn lợi dụng mấy câu nói che giấu sợ hãi trong lòng sao? Hơn nữa ta cũng không nói ta là nhị lưu cảnh a!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.