Chương trước
Chương sau
Từ gia người đa số thân thể đều thiên cao gầy, Từ Tiểu Bạch nhờ có tôi cốt mà sức mạnh có tăng cường, một kiếm chém ra cự lực khiến Từ Tiến vô cùng khó chịu.
Từ gia kiếm pháp từ trước đến nay đều là tránh né ngạnh kháng, sử dụng thân pháp cùng tinh xảo kiếm pháp khắc địch chế thắng.
Từ Tiến vốn không nghĩ Từ Tiểu Bạch có thể đánh ra mạnh như thế lực đạo, một chiêu giao thủ lập tức rơi xuống hạ phong.
Ở bên ngoài quan sát trận đấu, Từ Trọng lập tức nhíu mày nói:
“ kiếm vang rất lớn a, lực lượng thật mạnh!”
Từ Nghĩa hừ lạnh một tiếng:
“ Từ gia kiếm pháp vô cùng tinh xảo, hắn lại như là lưu manh đánh lộn cầm kiếm như đao dùng man lực đi chặt người ta, đây là cái gì chó má đấu pháp!”
Từ Trọng lập tức im lặng, hắn chỉ là muốn khen Từ Tiểu Bạch lực lượng đột xuất lớn mà thôi, so với Từ gia người thì có thể nói là rất khác biệt, như hạc giữa bầy gà vậy.
Kiếm khách tuy đa số đều xem trọng kiếm pháp tinh xảo, nhưng một kiếm chém ra lực lượng càng lớn thì trong lúc giao đấu càng có lợi, sẽ không ai chê mình lực lượng lớn.
Một ít ngoại công cao thủ chính là dựa vào một thân man lực đánh khắp đông tây, đánh ra thanh danh lực sĩ của mình.
Một chiêu chiếm được một chút lợi thế, Từ Tiểu Bạch cũng không dám chần chừ lập tức cường công.
Lăng Vân kiếm pháp - bạt vân!
Từ Tiến vừa nhìn Từ Tiểu Bạch động tác liền biết hắn muốn triển khai là cái gì chiêu thức, đơn giản hắn cũng luyện Lăng Vân kiếm pháp, hơn nữa luyện còn không tệ.
Từ Tiến tức giận rống to:
Lăng Vân kiếm pháp - đạp vân bộ!
Dưới chân hắn di chuyển nhanh chóng như là cuốn lên thanh phong, mỗi bước đều vô cùng nhẹ nhàng thanh thoát tránh ra phạm vi Từ Tiểu Bạch một kiếm này quét tới.
Từ Tiểu Bạch một kiếm thất bại, Từ Tiến nhân lúc hắn còn chưa kịp hồi lại một hơi lập tức múa kiếm công tới.
Hắn cũng không cần sử dụng cái gì kiếm chiêu, chỉ là đơn giản dùng tốc độ của nhất lưu trung kì cao thủ cường công mà thôi.
Hắn cũng không tin Từ Tiểu Bạch sức lực lớn còn có thể cùng hắn đọ tốc độ.
Từ Tiểu Bạch khóe mắt lóe lên một tia sáng, Từ Tiến kiếm chiêu tốc độ tuy nhanh nhưng hắn hoàn toàn có thể bắt được kiếm ảnh, trên tay cũng không chậm trễ lập tức múa kiếm đối ứng.
Từ Tiến tuy kiếm có cương khí bảo vệ nhưng hắn kiếm chỉ là cực phẩm bội kiếm mà thôi, muốn dựa vào cương khí này đi chặt hư Lăng vân bảo kiếm của Từ gia là chuyện không thể nào.
Bởi vậy trong lúc nhất thời hắn cũng không chiếm được cái gì tiện nghi, còn bị Từ Tiểu Bạch đánh cái ngang sức ngang tài, không hề rơi xuống hạ phong.
“ cứ tiếp tục như vậy không có lợi cho ta, phải tốc chiến tốc thắng!” 
trong lòng Từ Tiến lập tức có quyết định, trên tay kiếm không hề dùng tốc độ nhanh chóng cường công nữa mà lại chuyển về kìm hãm làm chính, trong chốc lát Từ Tiến đã dùng kiếm của bản thân ép chặt kiếm của Từ Tiểu Bạch, hai người lâm vào thế giằng co.
Từ Tiểu Bạch bị kiếm của Từ Tiến đè lên hắn cảm nhận được đối phương kiếm cương phong mang sắc bén, trên mặt có chút rát rát khó chịu nhưng Từ Tiến không hề có dấu hiệu muốn buông tha, hắn đành phải cắn răng chịu trận.
Trên tay cơ bắp phồng lên một vòng, Từ Tiểu Bạch bắt đầu dùng sức lên kiếm muốn đẩy ngược kiếm về phía Từ Tiến.
Từ Tiến nếu đọ sức quả thật không phải Từ Tiểu Bạch đối thủ, nhưng lúc này hắn khóe miệng kéo ra một cái nụ cười gian trá.
Hai tay đang gắt gao nắm chặt kiếm bỗng nhiên hơi buông lỏng tay trái, tay phải hắn gân xanh nổi lên cố gắng giữ vững trận thế, tay trái nội công cường hoành vận chuyển, trong nhất thời cương khí của hắn sáng lên một cách mạnh mẽ.
Từ Tiểu Bạch phản ứng cũng không chậm, đối phương chiêu này chính là Bài vân chưởng của Từ gia, hắn tuy không tu luyện bài vân chưởng nhưng đối với Từ gia võ học vô cùng quen thuộc.
Từ Tiến như là đắc thắng hướng Từ Tiểu Bạch ngực đánh ra một chưởng, cương khí sáng rõ khí thế hung mãnh, giống như hắn quyết tâm phải đả thương Từ Tiểu Bạch, phải dạy dỗ Từ Tiểu Bạch nên làm người như thế nào vậy.
Bên ngoài các trưởng lão vội vàng la lớn:
“ tam trưởng lão thủ hạ lưu tình!”
Từ Tiểu Bạch chính là thiếu chủ, chỉ là giao đấu một chút thôi không cần đánh thương hắn làm tổn hại hòa khí, bởi vậy mọi người đều rất quan tâm an nguy của hắn.
Nhưng Từ Tiến đã bị Từ Tiểu Bạch làm cho sớm tức nổ phổi, hắn lúc này còn quản cái rắm hòa khí, trước đánh hắn hộc máu lại nói.
Từ Tiểu Bạch ánh mắt trợn lên nhìn một chưởng hưởng ngực mình xông tới, cảm giác nguy cơ sinh tử trong nháy mặt tràn ngập não bộ của hắn.
Khoảng cách gần như vậy, Từ Tiểu Bạch tránh không thể tránh né không thể né, hắn chỉ có thể ngạnh kháng mà thôi.
Nhưng lấy thân thể máu thịt cùng nhị lưu đỉnh phong cảnh giới muốn ngạnh kháng nhất lưu trung kì cao thủ một chưởng này chính là đang tìm đường chết.
Trúng một chưởng không chết cũng trọng thương, ít nhất phải nằm trên giường một tháng nửa tháng.
HỪ!
Lúc này Từ Nghĩa một tiếng hừ lạnh như là sấm sét nổ vang truyền vào tai Từ Tiến, Từ Tiến đầu óc nóng lên có chút thanh tỉnh lại, hắn không thể giết Từ Tiểu Bạch a.
Bởi vậy trên tay bài vân chưởng sức mạnh lại yếu xuống mấy phần, đảm bảo chỉ đánh thương hắn mà thôi.
Từ Tiến buông tha một tay giữ kiếm, hắn áp lực cũng đại giảm, một chưởng này đánh tới Từ Tiểu Bạch cũng không phải là không cách nào đối phó.
Đã bị dồn tới mức này, cũng không cần phải che giấu cái gì, lúc này chính là lúc hắn khẳng định bản thân, để cho Từ Nghĩa phải nhìn hắn bằng con mắt khác.
Cả người hơi ngiêng về phía sau, Từ Tiểu Bạch nội công điên cuồng vận chuyển tới trước ngực, hắn lúc này trên người khí thế bỗng nhiên tăng cao như là núi lửa phun trào vậy.
Không hề có giấu hiệu nào báo trước, vô cùng bất ngờ, Từ Tiểu Bạch trên người trong nháy mắt lập tức khoác lên một tầng cương khí hộ tráo, hơn nữa cương khí của hắn sáng rõ vô cùng ngưng tụ như thực chất.
Nội công được hắn điên cuồng vận chuyển tới phía trước ngực nơi mà bị Từ Tiến đánh vào một chưởng để giảm bớt tối đa sức mạnh của đối phương có thể đánh lên người hắn, giảm thiểu tối đa thương thế.
Bị đánh mà không phản kích cũng không phải phong cách của hắn, Từ Tiểu Bạch người vốn hơi ngửa ra sau chính là để thuận thế nhấc chân một đạp.
Chỉ thấy hắn chân nhanh như chớp nhấc lên hướng bụng của Từ Tiến đạp tới, trên chân cũng được cương khí bao phủ vô cùng cứng rắn mạnh mẽ, một cước chính là hắn dồn lực một chiêu, Từ Tiến trúng phải cũng không dễ chịu.
Ầm! Ầm!
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Từ Tiểu Bạch trong nháy mắt đó làm ra hành động gần như khiến các trưởng lão kinh ngạc tới ngây người, ở bên dưới Từ gia con em thì còn chưa rõ ràng chuyện gì xảy ra.
Chỉ thấy hai bóng người bay ngược mà ra, một cái là Từ Tiểu Bạch trúng bài vân chưởng của Từ Tiến, một cái là Từ Tiến trúng một cước mạnh mẽ của Từ Tiểu Bạch.
Từ Tiểu Bạch ở trên không trung lộn một vòng rơi xuống mặt đất, hắn quỳ một chân trên đất nôn ra một ngụm máu tươi, sắc mặt trắm xám. 
Trên ngực điên cuồng truyền tới cảm giác nóng rát cùng đau đớn khiến Từ Tiểu Bạch trong nháy mắt muốn bạo nổ, hắn trên trán gân xanh hiện lên căng phồng như muốn nứt ra, ánh mắt tràn đầy tia máu nhìn về phía Từ Tiến.
Từ Tiến ở bên kia không thảm như vậy, nhưng hắn đang quỳ một chân trên đất điên cuồn nôn khan, cả người cong thành một đoàn như là con tôm vậy.
Từ Tiểu Bạch một cước này cũng không nhẹ, đạp cho hắn nội tạng bị thương, trong miệng một ngụm nước đắng trào ngược mà lên, cảm giác buồn nôn điên cuồng tràn ngập trong đầu óc hắn.
Từ Tiến ở đấy co quắp thân thể điên cuồng nôn khan, nước dài từ khóe miệng hắn không bị khống chế chảy ra, bộ dạng tuy không thảm bằng Từ Tiểu Bạch nhưng vô cùng khó xem.
Đối với Từ Tiến mà nói, hành động này khiến hắn vô cùng nhục nhã, so với bị đánh nôn máu còn khó chịu gấp trăm lần.
Hắn không muốn để Từ gia hậu bối nhìn bản thân thất thố như vậy, bởi vậy lập tức cố gắng lấy cổ tay áo lau một cái khóe miệng gắng gượng đứng lên, làm như là hắn không hề bị thương gì quá nặng vậy.
Nhưng vừa muốn đứng lên, cả người cảm giác đau lại lập tức ập tới, bụng co quắp ngồi phù xuống đất, trong cổ họng nước đắng lại liên tiếp nôn khan ra.
Bộ dạng muốn bao nhiêu khó xem có bấy nhiêu khó xem, so với Từ Tiểu Bạch nôn ra một ngụm máu, đúng là thảm.
Võ giả ai không từng nôn máu, đối với bọn hắn nôn máu chính mới là bình thường họa phong. 
Nhưng bị đánh cho nôn nước đắng liên tục đúng là mới lạ, lần đầu tiên được trông thấy.
Trong nhất thời mọi người đều đổ dồn ánh mắt nhìn về phía Từ Tiến, muốn ghi nhớ kĩ hình ảnh này.
Từ Tiến cảm giác được đám đông ánh mắt, hắn lúc này mới đỡ một chút, run rẩy chống kiếm đứng dậy, dùng ánh mắt muốn giết người nhìn về phía Từ Tiểu Bạch.
Từ Tiểu Bạch cũng đứng lên, như là không có chuyện gì nhàn nhạt liếc mắt nhìn hắn.
Lúc này một cái Từ gia con em mới rụt rè lên tiếng:
“ lúc nãy hình như ta nhìn thấy thiếu chủ sử dụng cương khí hộ thể a!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.