Chương trước
Chương sau
Một người ở bên ngoài tấm tắc kì lạ nói:
“ chậc, sự việc phát triển ngoài cả dự liệu a. người kia không phải là Từ Nghĩa Từ gia gia chủ sao? Hắn cũng bị kinh động tới chỗ này xem ra sự việc đã phát triển ra ngoài tầm kiểm soát rồi a!”
“ Từ Nghĩa lại muốn Từ Tiểu Bạch làm bất nghĩa chi nhân, cái này Từ gia thật không phải đồ tốt lành gì!”
“ ngu ngốc! ngươi quản lí một gia tộc sao? Biết cái gì gọi là gia tộc sao? Từ Nghĩa chính là vì gia tộc lo lắng mà phải làm như vậy! Nếu hắn cũng xung động như Từ Tiểu Bạch sợ rằng ngày mai Từ gia phải cùng ba cái gia tộc khai chiến, bọn hắn thực lực cũng sẽ vì trận chiến này mà tụt dốc không phanh. Đen đủi còn có thể không dữ nổi đại gia tộc địa vị a!”
“Nhưng như thế cũng không thể công khai bất nghĩa như vậy a!”
“ ta có một cái băng hữu ở Từ gia, nghe nói Từ Tiểu Bạch mấy hôm trước chính là cùng Từ Nghĩa cãi nhau, cũng chính là vì cái này Triệu Vô Cực. Từ Tiểu Bạch xem Triệu Vô Cực là bằng hữu, Triệu Vô Cực danh tiếng quá hung ác, Từ Nghĩa cấm đoán hắn qua lại với Triệu Vô Cực. Từ Tiểu Bạch không chịu thế là làm rộn lên! Không ngờ hôm nay hắn lại đích thân tới đây ngăn cấm, không biết chuyện này rồi sẽ đi về đâu!”
“ nếu thế xem ra Từ gia quan điểm chính là không cùng Triệu Vô Cực qua lại, Từ Nghĩa hành động cũng có thể nói hợp lí a, xem ra muốn nhìn Từ Tiểu Bạch hành động như thế nào rồi?”
“ Từ Tiểu Bạch thanh niên nhân tuổi trẻ máu nóng, sợ rằng sẽ làm ra cái gì hành động bất chấp gia tộc lợi ích a. Từ gia lần này cũng thật là xui xẻo!”
“ còn không phải tại Triệu Vô Cực sao? Hắn đi tới đâu là ở đó có chuyện liền a!”
...
Từ Tiểu Bạch ở một bên lông mày nhíu chặt, hắn quả thật rất khó xử, hắn không biết nên làm thế nào cho phải.
Hắn không muốn lùi lại chút nào, Triệu Vô Cực vì hắn mà chiến hắn lại lâm trận rút lui cái này có thể được sao? Đây chính là đi ngược lại với hắn lương tâm a!
Triệu Vô Cực nhìn Từ Tiểu Bạch khó xử đứng nguyên ở đó khôn nhúc nhích, hắn cười nói:
“ giang hồ chính là như vậy a, ngươi chắc hẳn cũng đã vứt bỏ một chút ảo tưởng cuối cùng về giang hồ rồi đúng không? Giang hồ người lừa ta gạt, mạnh được yếu thua, chính là luật rừng. Ngươi muốn thích nghi nó, sau này mới có thể sống lâu một chút. Còn bây giờ ngươi lui ra đi!”
Từ Tiểu Bạch ánh mắt khó chịu nhìn về phía Triệu Vô Cực, đối phương vậy mà muốn hắn lui lại, làm kẻ bất nghĩa.
Triệu Vô Cực nhìn đối phương vẫn là đứng nguyên ở đó lập tức nói lại lần nữa:
“ Từ Tiểu Bạch lui lại đi!”
Từ Tiểu Bạch ánh mắt hiện lên một tức giận, hắn lúc này cảm giác được Triệu Vô Cực trong lời nói lạnh lùng, đối phương đây là muốn một mình gánh chịu tất cả sao? Tại sao phải đá hắn sang một bên? Không phải chúng ta là bằng hữu sao?
Triệu Vô Cực tức giận rống to:
“ Tiểu Bạch, lui lại!”
Từ Tiểu Bạch lúc này mới tỉnh thần, hắn tỉnh táo lại, thu lại muốn bất chấp tất cả hậu quả cùng Triệu Vô Cực đứng chung một chiến tuyến mặc kệ hậu quả. Hắn bước chân một lùi, làm theo Triệu Vô Cực mong muốn.
Từ Nghĩa trên khuôn mặt căng thẳng cũng rút đi một chút, hắn dùng ánh mắt nghiền ngẫm nhìn về phía Triệu Vô Cực, đối phương hành động quả thật giúp Từ Tiểu Bạch không rơi vào bất nghĩa chi danh, dù sao Từ Tiểu Bạch chính là theo lời của hắn lùi lại mà không phải bỏ rơi bằng hữu lui binh.
Đối phương gọi Từ Tiểu Bạch là Tiểu Bạch, có thể thấy được quan hệ của bọn hắn cũng vô cùng quen thuộc, hai người sợ rằng là sinh tử chi giao, nếu không Từ Tiểu Bạch vốn thông minh IQ trong lúc này cũng sẽ không hàng nhanh như vậy, hoàn toàn là làm theo cảm tính. 
Từ Tiểu Bạch cực kì khó chịu nhìn về phía Triệu Vô Cực bóng lưng, trước đây ở Thiếu Vân Tự rừng rậm, chính bóng lưng này cứu hắn từ vực sâu, không ngại vết thương mở rộng kéo hắn từ dưới vực sâu lên.
Chính bóng lưng này, cùng hắn đồng sinh cộng tử phiêu bạt giang hồ, tuy thời gian cực ngắn nhưng cũng rất vui vẻ.
Chính bóng lưng này, luôn muốn gánh lấy tất cả khó khăn, để cho hắn sự việc nhẹ nhàng nhất.
Loại này bằng hữu, quá tốt!
Nhưng Từ Tiểu Bạch không muốn!
Bởi vậy hắn không cam lòng, lại vì thế mà tức giận, tự trách bản thân.
Nếu võ công của hắn có thể bình định tam gia tộc, bọn hắn còn dám ở đây nhảy nhót sao?
Triệu Vô Cực đi tới trước mặt hai người, hắn nhàn nhạt nói:
“ ta cùng Từ Tiểu Bạch đúng là bằng hữu, nhưng hành động ngày hôm nay là do ta tự phát, không hề liên quan tới hắn!”
Lý Uẩn liếc nhìn Cụ Anh một cái, Cụ Anh vui vẻ nói:
“ được, chỉ cần ngươi tự mình nhận lỗi, tam gia chúng ta có thể xem xét tha ngươi một mạng!”
Triệu Vô Cực gật đầu đầu lại nói:
“ ta xuất đạo cũng có một thời gian, chuyện lạ thấy không ít, cũng là lần đầu tiên thấy có người tự tin như các ngươi!”
Cụ Anh có chút khó hiểu nói:
“ Triệu Vô Cực, ngươi nên quỳ xuốn dập đầu nhận lỗi được rồi, nơi nào lắm lời như vậy! Chúng ta tự tin đến từ thân phận của chúng ta, chính là đại gia tộc con em. Ngươi một cái dã tiểu tử không bao giờ hiểu được thứ này. Đầu thai cũng là một môn cần kĩ thuật a!”
Triệu Vô Cực lắc đầu cười nhạt nói:
“ ta nói chính là các ngươi quá tự tin.ngươi vì sao khẳng định ta sẽ cùng các ngươi nhận lỗi!”
Cụ Anh mặt bỗng nhiên lạnh đi, vẻ cười trên khuôn mặt của hắn lập tức rút đi.
Triệu Vô Cực đúng là thể hiện yếu thế, nhưng hắn không hề nói qua muốn nhận lỗi a, đều là bọn hắn tự suy diễn ra mà thôi!
Cụ Anh cắn răn nói:
“ ngươi nên suy nghĩ kĩ, tính mạng chỉ có một, không cần lấy tính mạng của mình ra làm trò đùa!”
Triệu Vô Cực ha ha cười nói:
“ ta đi qua mấy tòa thành trì, diệt gia tộc không có năm cái cũng có ba cái, hai người các ngươi nghĩ ta đang sợ các ngươi? Lúc nãy ta cảm thán chính là thế đạo này bất công, người sinh ra trong đại gia tộc ăn hết thiên tài địa bảo lại không trường đầu óc, cỡ như hai người các ngươi cũng dám ở trước mặt ta nhảy nhót?”
Cụ Anh lúc này mặt triệt để đen lại, mà Lý Uẩn thần kinh không có như hắn kiên cố, bắt đầu cảm thấy được một tia không ổn, chân hơi run lùi lại một bước.
Cụ Anh nghiến lợi nói:
“ ngươi điên sao? Không muốn mạng nữa phải không?”
Triệu Vô Cực tiếp tục nói:
“ gia tộc của các ngươi còn ở Biện kinh, các ngươi chính là đơn thân tới Thiên Vân Thành dạo chơi,vậy mà cũng dám mở miệng ra uy hiếp ta một cái đơn độc võ giả? Cha mẹ các ngươi không dạy cho các ngươi, loại này đơn độc võ giả chính là chém chết các ngươi sau lưu lạc thiên nhai các ngươi không thể tìm ra tung tích sao?”
Cụ Anh phách lối khí diễm lập tức co rút lại, hắn lúc này đã hiểu Triệu Vô Cực ý tứ, hắn chính là loại kia không sợ đại gia tộc truy sát.
Cùng lắm chính là bỏ chạy mà thôi, Triệu Vô Cực thân pháp vô cùng tốt, hắn chính là có cơ sở để làm việc này!
Mà hắn cùng Lý Uẩn ở trước mặt đối phương lắc lư còn không ngừng xỉ nhục Triệu Vô Cực, sợ rằng đã bị nhìn chằm chằm vào!
Triệu Vô Cực lại nói:
“ Lưu Ngạo cho dù là đồng bạn của các ngươi, hắn bị thương hay chết các ngươi cũng khó thoát tội,, nhưng nhiều nhất bị trách mắng một phen mà thôi, gia tộc chưa chắc sẽ giao ra các ngươi làm cái gì? Các ngươi cần thiết phải vì Lưu Ngạo xông pha lên trước sao?
Ta mới là hung thủ thực sự, mọi tội lỗi đều là do ta tới gánh, các ngươi vội vã nhảy ra như vậy là muốn tìm đường chết sao?” 
Cụ Anh run giọng nói:
“ ta là người đại gia tộc, Triệu Vô Cực ngươi chớ phát điên không nghĩ tới hậu quả!”
Triệu Vô Cực ha ha cuống tiếu nói:
“ đầu thai đích thực là một môn kĩ thuật, nhưng đầu thai nhớ mang theo đầu óc, như vậy mới có thể sống lâu được. Triệu Vô Cực ta trước tới nay nếu sợ đã không cùng các đại gia tộc khác đánh lên, hôm nay ba người các ngươi rất hợp ý ta, một cái cũng đừng nghĩ đi!”
Nói xong hắn cương khí ngưng tụ, nhanh như chớp một cái vỗ trên huyệt bách hội của đối phương đào ra bốn đạo huyết trảo.
Cụ Anh vốn không phải đối thủ Triệu Vô Cực, lại bị hắn lời nói chấn nhiếp rơi vào trạng thái sợ hãi, bởi vậy bị Triệu Vô Cực tập kích bất ngờ liền bị Triệu Vô Cực nhanh chóng vỗ lên đỉnh đầu.
Răng rắc!
Tiếng xương cốt vỡ vụn, Cụ Anh máu tươi từ thất khiếu chảy ra, khiến hắn một mặt toàn là máu đen, dữ tợn vô cùng.
Lý Uẩn ở đằng sau vốn đang bị Triệu Vô Cực khí thế dọa sợ lùi lùi lại, lại thấy Triệu Vô Cực như là ác quỷ một trảo đánh chết Cụ Anh, hắn lúc này phách lối khí diễm đã sớm không còn tăm hơi, thay vào đó là vô cùng sợ hãi.
Sớm biết thế không tới Thiên Vân Thành, không vào Vọng nguyệt lâu, không cùng đối phương đánh nhau như thế hắn cũng không phải rơi vào tình cảnh.
Triệu Vô Cực ánh mắt một liếc, Lý Uẩn lập tức sợ hãi hai chân quỳ xuống đất dập đầu lia lịa la to:
“ Triệu thiếu hiệp tha mạng, ta cho ngươi dập đầu, mong ngươi giơ cao đánh khé. Ta thật có mắt không tròng mới đi trêu chọc ngươi. Ta đảm bảo sẽ không bao giờ xuất hiện ở trước mặt ngươi nữa, tha cho ta một mạng đi!”
Hắn vừa nói vừa liên tục dập đầu, trên trán cũng là lộ ra một cái bãi máu xem ra rất thành tâm xin tha.
Triệu Vô Cực lúc đầu chính là muốn giết hết tất cả đám người này, nhưng lúc này hắn chợt nổi lên một chủ ý khác khá hay!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.