Chương trước
Chương sau
Tiếu Mị Mị nghe thấy Triệu Vô Cực giọng nói lập tức quay người lại, nàng ánh mắt sáng lên, trên mặt cũng hiện lên sự vui vẻ khó mà giấu được, nàng nhanh chóng đi tới trước mặt hắn hỏi:
“ ngươi không sao chứ? Cái kia người truy sát ngươi thế nào rồi”?
Triệu Vô Cực nhìn nàng lo lắng dáng vẻ, trong lòng âm thầm nở nụ cười, xem ra Tiếu Mị Mị vẫn rất quan tâm hắn an nguy mà. Tuy nghĩ vậy nhưng Triệu Vô Cực vẫn là bình tĩnh trả lời:
“ ta không sao, gặp chút nguy hiểm mà thôi, cuối cùng cũng là tránh thoát một kiếp. Không ngờ một chuyến đi này còn gặp được niềm vui ngoài ý muốn”!
Nói xong Triệu Vô Cực lắc lắc trong tay Viên Nguyệt Kiếm, Tiếu Mị Mị lúc này giống như mới chú ý tới hắn trên tay còn cầm một thanh kiếm lập tức trợn mắt ngạc nhiên nói:
“ không phải Viên Nguyệt Kiếm đã bị sư tỉ của ta đoạt đi rồi hay sao? Ngươi làm sao lấy lại được? chẳng lẽ ngươi cùng nàng giao thủ rồi”?
Tiếu Mị Mị có chút không dám tin, Triệu Vô Cực nếu có thể vượt cấp khiêu chiến đánh thắng nàng sư tỉ, vậy hắn thực lực quá thâm bất khả trắc, nàng lúc này sợ rằng không phải là đối thủ của hắn.
Lý Điệp dù sao cũng là nhất lưu ở bên trong cường hãn hạng người, nàng sao có thể dễ dàng bị một cái nhị lưu đỉnh phong đánh bại mà giao ra Viên Nguyệt Kiếm được, Tiếu Mị Mị vẫn là có chút khó tin Triệu Vô Cực có thể đánh bại được nàng, trong chuyện này hẳn là còn có ẩn tình khác.
Triệu Vô Cực không muốn nói nhiều chuyện lúc trước, bởi vậy hắn nhàn nhạt nói:
“ kiếm đương nhiên là ở trong tay sư tỉ ngươi, muốn lấy được trước phải đánh bại nàng. Ta cũng là phí hết sức chín trâu hai hổ mới có thể lấy được”!
Triệu Vô Cực thuận tiện kể công một phen, tuy hắn không nói quá rõ ràng quá trình nhưng Tiếu Mị Mị hoàn toàn biết bên trong có bao nhiêu nguy hiểm.
Lý Điệp tính cách cao ngạo, thủ đoạn độc ác, muốn ở trong tay này đoạt đồ nàng nhất định sẽ cùng ngươi liều mạng.
Trừ khi là thực lực nghiền ép, nếu không lấy tính cách của Lý Điệp nhất định sẽ tử chiến tới cùng.
Nàng không chỉ độc ác mà còn rất hiếu chiến, đáng tiếc lòng dạ quá nhỏ hẹp, thành tựu không được đại khí mà thôi.
Triệu Vô Cực nhìn trên mặt biểu tình biến đổi phức tạp Tiếu Mị Mị, hắn vẫn cứ đứng đấy chờ lấy nàng chỉnh chu lại mạch suy nghĩ.
Một lúc sau, Tiếu Mị Mị ho khan một cái làm mặt giận nói:
“ ta cũng không cần ngươi đoạt lại Viên Nguyệt Kiếm làm gì, ngươi sao phải cố chấp như vậy”?
Triệu Vô Cực mỉm cười, cầm lấy tay nàng sau đó đặt Viên Nguyệt Kiếm lên nói:
“ đồ vật ta tặng ngươi, nhất định không được một lần nữa làm mất a. Lần này là lần thứ ba, tiếp theo ta sẽ đi Thiên Vân thành, đến lúc đấy ngươi nếu xảy ra chuyện gì ta cũng là lực bất tòng tâm”!
Tiếu Mị Mị tâm lí có chút phức tạp nhìn Viên Nguyệt Kiếm.
Thời hạn sư phó giao cho nàng đi đoạt bảo kiếm không còn nhiều nàng tuy một thân võ công cao cường cũng là có mưu lược nhưng từ lần ra tay gặp phải Triệu Vô Cực đều trở nên rất xui xẻo, vận khí cực kém.
Nếu không phải hắn trước đó hai lần tặng kiếm, Tiếu Mị Mị cũng không chắc giờ này Viên Nguyệt Kiếm đã đi tới chỗ nào. Lấy Triệu Vô Cực bản lĩnh, hắn hoàn toàn có thể thần không biết quỷ không hay đưa Viên Nguyệt Kiếm rời xa Túy Mộng Thành.
Lần này là lần thứ ba Triệu Vô Cực tặng nàng kiếm này, nàng nhất định không thể làm mất một lần nữa, như thế quá mất mặt rồi.
Thân là đệ tử chân truyền của Âm hậu, làm mất một thanh kiếm ba lần nếu để người khác biết chỉ sợ sẽ cười thối mũi nàng, Âm hậu biết cũng sẽ mắng nàng một trận máu chó xối đầu.
Thanh kiếm này Triệu Vô Cực vất vả đoạt tới, hắn ở bên trong gặp bao nhiêu nguy hiểm chỉ có mình hắn biết, nhưng Tiếu Mị Mị cũng hiểu được chắc chắn không phải là cái gì tốt đẹp quá trình. 
Bên trong chắc chắn tràn đầy nguy hiểm cùng giết chóc. Mà Triệu Vô Cực lại ba lần tặng nàng kiếm khiến Tiếu Mị Mị tâm ở sâu một chỗ mềm giống như bị chạm trúng, khiến nàng lúc này cảm giác có chút ngọt ngọt.
Triệu Vô Cực cầm tay nàng, tuy chỉ là cổ tay nhưng nàng cũng hồn nhiên chưa phát hiện ra, ánh mắt vẫn cứ ngơ ngác nhìn Viên Nguyệt Kiếm suy nghĩ viển vông.
Một lúc sau, Tiếu Mị Mị mới như tỉnh lại, giật mình rụt tay lại, sắc mặt hơi hồng nhuận phơn phớt giả bộ tức giận nói:
“ coi như ta nợ ngươi một ân tình, sau này ngươi có thể hướng ta đề một yêu cầu, chỉ cần ta làm được nhất định sẽ đáp ứng ngươi”!
Lần này Tiếu Mị Mị chắc chắn sẽ bí mật trở về Cực Nhạc Ma Tông, cùng sư phó nàng phục mệnh, nhiệm vụ cũng coi như là hoàn thành.
Triệu Vô Cực ha ha cười, khuôn mặt bên trên toát ra một vẻ hèn mọn bỉ ổi nói:
“ chả lẽ ta bảo ngươi hiến thân cho ta ngươi cũng đồng ý sao”?
Tiếu Mị Mị tức giận nói:
“ không được, ngoài ra cũng không thể để cho ta đi làm chuyện có lỗi với sư phụ với tông môn của ta”!
Triệu Vô Cực gật đầu, hắn biết trước nàng đương nhiên sẽ không đồng ý, đơn giản bọn hắn tình cảm còn chưa tới mức đó cũng không có ai như thế đi tán gái a, hắn chỉ là trêu đùa nàng một chút mà thôi.
Nếu Tiếu Mị Mị có thể dùng lợi ích đổi lấy, Triệu Vô Cực sẽ ngay lập tức không còn hứng thú gì với nàng, như thế nữ nhân hắn không cần.
Hắn cũng biết Tiếu Mị Mị không phải loại người như vậy, nàng tuy thân là tà phái nữ đệ tử nhưng trong lòng vẫn là có liêm sỉ, không phải là loại nữ nhân tùy tiện.
Tiếu Mị Mị lại nói:
“ Triệu công tử, ngươi còn muốn cầm tay ta đến bao giờ”?
Triệu Vô Cực gãi đầu một cái, tay Tiếu Mị Mị thật mềm, da thịt thật trắng nõn mọng nước, hắn chỉ chạm nhẹ vào da thịt nàng cũng cảm giác được một cỗ thanh mát nhẹ nhàng, quả là một cái vưu vật khiến hắn không hề muốn buông tay một chút nào.
Triệu Vô Cực thả ra tay của nàng hỏi:
“ ngươi tiếp theo định làm gì”?
Tiếu Mị Mị hơi ngẩng đầu nhìn trời xanh nói:
“ ta sẽ lập tức trở về tông môn phục mệnh, không tiếp tục ở bên ngoài dây dưa nữa. Lần này ta nhất định sẽ cẩn thận bảo trọng Viên Nguyệt Kiếm không để nó tiếp tục lưu lạc bên ngoài.
Lần này trở về không biết lúc nào có thể tiếp tục đi ra, còn tùy xem tông môn có nhiệm vụ gì quan trọng hay không đã”!
Triệu Vô Cực gật đầu thuận tiện lấy ra một bộ quần áo nữ đưa cho Tiếu Mị Mị nói:
“ Lần sau gặp lại ta muốn nhìn thấy ngươi mặc bộ quần áo này!”
Tiếu Mị Mị hiếu kì đánh giá trong tay Triệu Vô Cực một bộ quần áo, nàng tỉ mỉ mở ra xem.
Quần áo máu xanh biến, là váy liền áo, ăn mặc khá kín đáo giống như là chính phái đám kí mĩ phụ trang phục.
Tiếu Mị Mị vốn ăn mặc thoáng mát là vì tu luyện mị công càng dễ dàng, ở giữa đám đông càng bắt mắt nhìn.
Bộ trang phục này khá bảo thủ, Triệu Vô Cực đưa nó cho nàng yêu cầu nàng mặc sẽ khiến cho nàng mị công mất giá rất nhiều, trên người ngạo nhân núi non cùng đôi chân thon dài cũng bị che bớt đi không ít. 
Nhưng bộ y phục này có một đặc điểm chính là tất chân. ở thế giới này cực ít người mặc thứ này.
Triệu Vô Cực chuẩn bị là một bộ váy áo thêm tất chân cho Tiếu Mị Mị, để nàng không tiếp tục ăn mặc hở bạo như vậy.
Tiếu Mị Mị suy nghĩ một chút lập tức cười nói:
“ Triệu công tử đây là muốn ta không cho những cái khác nam nhân chiếm ánh mắt tiện nghi sao”?
Triệu Vô Cực mỉm cười nói:
“ Tiếu cô nương võ nghệ siêu quần, chỉ cần dựa vào tài năng là đã có thể lực ép quần hùng, đâu cần sử dụng ba thứ vớ vẩn như mị công làm gì. Ta cảm thấy bộ y phục này rất hợp với ngươi a”!
Triệu Vô Cực hư giả nịnh bợ một cái, vẫn là ném ra một cái tạm nghe được lí do.
Tiếu Mị Mị trong lòng mười vạn cái không tin, Triệu Vô Cực đây là muốn tỏ ý chiếm hữu nàng, không cho người khác nhòm ngó sao? Không hiểu sao trong lòng Tiếu Mị Mị có chút hưng phấn vui vẻ, nhưng nàng rất nhanh lại mạnh mẽ ở trong lòng lắc đầu một cái, sao ta có thể dạng này a! Chỉ vì tên kia một chút hành động nhỏ mà vui sướng như vậy!
Suy nghĩ một chút, hắn có lòng thành như vậy, ba lần tặng kiếm, Tiếu Mị Mị vẫn là thu lấy áo quần cùng Viên Nguyệt Kiếm cất đi.
Nàng nhẹ nhàng hỏi:
“ lúc nào ngươi khởi hành”?
“ ngay thời gian này, ta muốn tới Thiên Vân thành tìm bằng hữu xem hắn một chút”!
Tiếu Mị Mị ánh mắt đảo một cái nói:
“ là Từ Tiểu Bạch đúng không? Ngươi cùng hắn có vẻ rất thân a, mới tách ra một thời gian liền không chịu nổi rồi sao”?
Tiếu Mị Mị như cười mà không phải cười nhìn hắn, Triệu Vô Cực cười khổ nói:
“ ta là muốn xem hắn tu luyện đến thế nào rồi mà thôi, chúng ta chính là hảo bằng hữu. Từ Tiểu Bạch là cái đầu tiên bằng hữu ta kết giao”!
Tiếu Mị Mị không nói thêm gì nàng quay lưng lại từ từ đi xa, tiếng nói lanh lảnh vang vọng:
“ nói gì thì nói vẫn là đa tạ Triệu công tử giúp đỡ, ta lời hứa bất cứ lúc nào cũng có hiệu lực. Hi vọng ngươi mau một chút bước vào nhất lưu cảnh, nhị lưu cảnh giới ở trên giang hồ vẫn là quá yếu rồi”!
Nhìn Tiếu Mị Mị bóng lưng dần dần đi xa, Triệu Vô Cực mỉm cười hét lên:
“ ngươi cũng cẩn thận a, lần tới gặp lại không chừng ta đều đuổi kịp cảnh giới của ngươi, trở lại cũng đừng quên tu luyện a. Hi vọng sau này chúng ta còn có duyện gặp lại”!
Hai người thoạt nhìn qua chỉ là lợi ích nghiêng về một bên quan hệ, nhưng Triệu Vô Cực biết hắn đã ở trong lòng cái này cao ngạo yêu nữ để lại dấu ấn của mình, thay đổi thái độ đối đãi với bản thân hắn ở mức độ thưởng thức kéo lên một cái khác tầng thứ, quan hệ của hai người đang nhanh chóng ấm lên.
Bọn hắn cùng từ lúc đầu gặp mặt lời nói rất nhiều dần trở nên ít đi, nhưng bên trong lại mang một tầng ý nghĩa khác.
Lúc đầu chính là Triệu Vô Cực cùng Tiếu Mị Mị hư giả lời nói khách sáo mà thôi, mà bây giờ bọn hắn đôi lúc đã không còn cần dùng những thứ hoa lệ giả dối này trang trí cho mình, mỗi lời nói đều đại diện cho tâm trạng của hai người.
Sau này có thể đến được đâu, còn phải xem duyên phận của hai người.
Triệu Vô Cực vui vẻ nhìn nàng mang Viên Nguyệt Kiếm đi xa, chờ nàng thân ảnh khuất xa hắn mới bắt đầu trở lại Túy Mộng Thành chuẩn bị từ biệt Mão sư huynh cất bước tới Thiên Vân thành tìm Từ Tiểu Bạch một phen, không biết tiểu tử này trở lại gia tộc một thời gian đã đột phá hay chưa, hắn xá lợi đang muốn cùng Từ Tiểu Bạch chia sẻ đây a!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.