Triệu Vô Cực thu lại hơi thở nhẹ nhàng ẩn nấp tới một bên cánh rừng tiếp tục quan sát chiến cục. Lúc này chỉ thấy Lý Điệp tay phải ôm tay trái, tay trái của nàng đang không ngừng chảy ra máu tươi, sắc mặt cực kì tái nhợt, Viên Nguyệt Kiếm bị đánh bay tới một góc cắm trên mặt đất nằm giữa vị trí của hai người. Xem ra bọn hắn giao thủ tuy ngắn ngủi nhưng vô cùng ác liệt a, lấy Lý Điệp cảnh giới cùng thân pháp như vậy cũng không thể tránh được bị thương, xem ra tên này kiếm ma thật không đơn giản đây. Lý Điệp khuôn mặt tức giận vô cùng, trong ánh mắt đều là khó tin cùng không cam lòng. Tên này thiếu niên vốn không phải là đối thủ của nàng, hắn vừa vào trạng thái kiếm ma lập tức như đổi một người khác vậy, kiếm lực mãnh mẽ, kiếm tốc như là cuồng phong bạo vũ, mỗi lần kiếm của hắn trảm tới Lý Điệp đón đỡ đều là một lần thống khổ. Lòng bàn tay của nàng lúc nãy cũng vì thế mà đã bị nứt toác ra, máu tươi tràn đầy cả bàn tay. Vừa rồi nàng vận hết sức sử dụng Cực Nhạc Ma Công đánh ra một chưởng, đối phương cũng là ngạnh sinh sinh đánh tan của nàng một chưởng khiến nàng trọng thương. Nhìn trên mặt đất Viên Nguyệt Kiếm, bên kia hai tên khốn kiếp đã mang Viêm Đà xá lợi chạy xa, Lý Điệp khuôn mặt càng là biến vặn vẹo lên. Nàng thật không cam lòng, không ngờ ở chỗ này gặp phải kiếm ma chân truyền đệ tử, đối phương cùng cảnh giới với nàng nhưng lại lợi hại như vậy. Sư phó Âm hậu của nàng nói quả nhiên không sai, kiếm ma vốn là cùng cảnh giới vô địch. Đối phương cùng nàng đánh nhưng nàng cảm thấy đối thủ bởi vì thần trí không rõ mà phát huy sức mạnh không được thông thuận nguyên nhân, nếu không một cái hắn đánh ba cái nàng cũng là có thể. Bây giờ đương nhiên nàng không phải là đối thủ của hắn, trừ khi một người sức mạnh tương đương nàng nữa ở đây cùng nàng hợp công mới có thể đánh ngang tay hắn. Là ngang tay mà không phải đánh bại a, kiếm ma trạng thái chính là mạnh mẽ như vậy. Nghĩ tới người có sức mạnh ngang nàng, Lý Điệp không tự chủ nhớ tới Tiếu Mị Mị. nàng là Âm hậu nhị đệ tử cũng tu luyện Cực Nhạc Ma Công, chỉ có điều nàng hôm trước vừa đánh cướp của sư muội Viên Nguyệt Kiếm, hai người tình thế vốn cũng là như nước với lửa, để cho Tiếu Mị Mị cùng nàng hợp tác là chuyện không thể nào. Không ngờ mới đoạt được Viên Nguyệt Kiếm dùng còn chưa ấm tay đã lại đánh mất nó. Hôm nay đúng là xui xẻo mà! Kiếm ma lập ánh mắt sát khí nghiêm nghị nhìn nàng, trong miệng vẫn là lẩm bẩm: “ giết giết giết, kiếm kiếm kiếm”! xem ra tên này đối với Viên Nguyệt Kiếm chấp niệm rất sâu, không biết rốt cuộc là vì lí do gì. Triệu Vô Cực xem ra tên này vốn đã không có bao nhiêu lí trí đáng nói, hoàn toàn dựa vào bản năng hành động, thế nhưng hắn chấp niệm với Viên Nguyệt Kiếm vẫn không hề xua tan đi, trong này chắc chắn có chuyện gì đó a. Lý Điệp nghiến răng nghiến lợi, nàng tức giận mắng: “ hừ, hôm nay xem như lão nương xui xẻo, kiếm này cho ngươi”! nói xong dưới chân phát động cực nhạc bộ pháp, thân hình nàng trong nháy mắt nhanh chóng di chuyển, rời xa chỗ này. Kiếm ma giống như muốn đuổi giết nàng, lại giống như đối với Viên Nguyệt Kiếm không buông bỏ, hắn chần chừ một lúc cuối cùng vẫn là đi tới trước mặt Viên Nguyệt Kiếm. Cầm lên Viên Nguyệt Kiếm, hắn giống có chút điên cuồng khàn khàn cười lên, sau đó vứt đi trong tay của mình kiếm cầm Viên Nguyệt Kiếm ở giữa rừng điên cuồng vung vẩy múa kiếm một hồi. Triệu Vô Cực cũng không nhìn ra cái gì kiếm pháp, nhưng hắn thấy rõ đối phương tốc độ vô cùng nhanh chóng, lực lượng vô cùng cường đại. Lý Điệp gặp phải tên này, bại cũng không oan a. Đổi lại Triệu Vô Cực đi tới, hắn cương khí sợ rằng cũng bị tên này một kiếm chẻ ra làm đôi. Đừng nhìn cương khí của Triệu Vô Cực có thể tiếp được cực phẩm phàm kiếm thậm chí có thể tiếp được bảo kiếm sắc bén. Đấy là còn phải xem người sử dụng là ai. Từ cổ chí kim, kiếm có thể khiến cho con người trở nên mạnh mẽ, lực phá hoại tăng lên gấp nhiều lần. Nhưng chung kết lại, nó vẫn chỉ là thứ công cụ mà con người tạo ra mà thôi. Một cây kiếm tốt ở trong một cái cao thủ võ lâm cùng một cái hài tử phát huy ra sức mạnh là hoàn toàn khác nhau đấy. Đương nhiên Triệu Vô Cực cũng không muốn dùng hài tử để so sánh trong tình huống này, nhưng tên kiếm ma này lực lượng cùng tốc độ đều kinh khủng như vậy, lại cầm Viên Nguyệt Kiếm trong tay, chỉ sợ một kiếm liền có thể bổ ra hắn cương khí. Triệu Vô Cực không dám vọng động, ở một bên tỉ mỉ thu lại khí tức của mình ngồi xem. Tên kiếm ma này giống như múa kiếm mệt mỏi, hắn nhìn xung quanh, giống như là đang xem còn có ai để cho hắn giết hay không vậy. Đáng tiếc nhìn một lúc cũng không thấy cái gì, kiếm ma bắt đầu thuận một cái phươn hướng đi tới. Triệu Vô Cực nhìn theo hướng hắn đi, đây cũng không phải là cái gì thành trấn phương hướng, tên này hoàn toàn đã mất đi định vị khả năng a. Với trạng thái này, chỉ sợ hắn thần cản giết thần phật cản giết phật tiết tấu đi. Kiếm ma lẳng lặng như vậy đi tiếp, hắn không nhanh không chậm đi tới, khí tức điên cuồng trên người chưa hề suy yếu qua. Triệu Vô Cực không dám theo quá gần sợ hắn phát hiện ra, ánh mắt cũng chỉ là thỉnh thoảng đảo nhẹ qua một cái lập tức rời đi. Chính bản thân hắn còn có thể cảm giác được ánh mắt ác ý, tên kiếm ma này so với hắn còn mạnh không biết mấy lần, một cái không cẩn thận lập tức có thể bị hắn phát hiện ra, lúc đó Triệu Vô Cực liền xui xẻo. Tên kiếm ma cứ thế tiếp tục rảo bước đi tiếp, Triệu Vô Cực cũng không nhanh không chậm theo phía sau hắn, vừa đi chính là hai ngày hai đêm. Triệu Vô Cực hai ngày không ngủ, hắn thỉnh thoảng chỉ là từ trong nhẫn trữ vật lấy ra đồ ăn bổ sung thể lực mà thôi tất cả tinh thần đều ở bám theo tên này kiếm ma. Đối phương không giống như là cần ăn uống, nhưng Triệu Vô Cực biết cho dù là kiếm ma cũng là con người, hắn chỉ là trên tinh thần biến chất mà thôi, không hề siêu phàm nhân loại. Bởi vậy hắn ắt có lúc mệt mỏi, lúc đấy chính là Triệu Vô Cực cơ hội. Quả nhiên, Triệu Vô Cực đi theo hắn tới cuối ngày thứ hai, tên này kiếm ma rốt cục ngã xuống đất ngất đi. Triệu Vô Cực cũng không vội loạn động, ở một bên yên tĩnh nhìn xem. Chờ chính là một lúc lâu, trọn vẹn một tiếng đồng hồ, tên này kiếm ma cũng không hề có động tĩnh. Triệu Vô Cực lén lút tiếp cận đối phương, hắn bộ pháp vô cùng nhẹ nhàng, khí tức thu liễm tới cực hạn, mỗi bước chân đều nhìn trước ngó sau để tránh đạp phải cái gì cành cây gãy khiến tên này kiếm ma tỉnh lại. Tới gần đối phương ba mươi mét khoảng cách, Triệu Vô Cực thấy hắn vẫn là nằm im, trong lòng nhẹ nhàng thở ra một cái. Xem ra đối phương hẳn là kiệt sức ngất đi rồi, bản thân vẫn là quá lo lắng a. Triệu Vô Cực từ trong nhẫn trữ vật lấy ra phi châm, ở khoảng cách này hắn hoàn toàn tự tin bách phát bách trúng. Trên phi châm chính là tê liệt độc tố, cho dù là đỉnh phong cao thủ gặp phải phi châm này dính vào người cũng là lập tức nằm liệt ra đất không thể động đậy, tiền đề là Triệu Vô Cực có thể đâm xuyên qua cương khí hộ thể của bọn hắn. Triệu Vô Cực mới chỉ là nhị lưu, muốn dùng Niêm Hoa Chỉ thủ pháp bắn xuyên được cương khí, ít nhất hắn cũng phải đột phá tới nhất lưu sơ kì, như vậy mới có khả năng làm được điều đó. Hít vào một hơi, Triệu Vô Cực ngón tay búng một cái mà ra, phi châm như là một đạo hắc ảnh phá không bay tới đâm thẳng vào người kiếm ma. Thành công! Triệu Vô Cực vui vẻ, cho dù đối phương có là kiếm ma đi nữa, trúng phi châm của hắn cũng không thể động đậy được nữa. Triệu Vô Cực vẫn là không dám mạo hiểm lại gần, lập tức triệu hồi lên Tiểu Hoàng. Tiểu Hoàng lập tức ở dưới mặt đất đào động bò lên, nó trước giờ không phải chuyên môn đào hang, nhưng từ lúc đi theo Triệu Vô Cực vì bảo vệ cái mạng nhỏ không thể luyện thành thục môn kĩ thuật này. Dù sao Triệu Vô Cực chiến đấu quá mức khốc liệt, nó không thể giúp cái gì chỉ có thể thuận lợi đánh lén một lần, bảo vệ bản thân cùng ẩn nấp khí tức mới là cần thiết nhất. Nếu ở trên mặt đất du tẩu, chỉ sợ sớm đã bị người khác phát hiện, bởi vậy dưới mặt đất mới là chỗ nó ưa thích đi lại. Tiểu Hoàng cũng cảm thấy, bản thân so với chuột chũi đào đất còn phải thành thục, nếu có giải đào đất họ nhà chuột mở rộng, nó chắn chắn có thể cầm tới quán quân. Tiểu Hoàng vừa hiện thân, Triệu Vô Cực lập tức ra lệnh cho nó: “ Tiểu Hoàng, giúp ta tới xem tên kia đã ngất thật chưa, lấy kiếm từ tay hắn cho ta”! Tiểu Hoàng dùng thử nhãn liếc nhìn lấy hắn, trong đó ý vị vô cùng rõ ràng. Nếu có thể nói lúc này nó chắc chắn muốn nói: chủ nhân, việc nguy hiểm thế ngươi lại giao cho ta? Sao ngươi không lên mà lấy a, ta cũng rất sợ có được hay không? Ngươi đây là ngược đãi chuột sao? Triệu Vô Cực cau mày lại,Tiểu Hoàng lập tức run lên một cái. Được rồi, ngươi là chủ nhân, đi thì đi ai sợ ai a! Chuyện gì nguy hiểm cũng tới phần ta, trở về nhất định phải đòi thật nhiều Linh thạch! Tiểu Hoàng trong lòng thầm oán hận, nó bắt đầu lén lút đi tới gần kiếm ma, Triệu Vô Cực tinh thần cũng là căng thẳng lên, lo lắng Tiểu Hoàng xảy ra chuyện!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]