Nhỏ yếu chính là nguồn gốc của mọi bi kịch, cũng là nguyên tội.
Tiếu Mị Mị gặp phải sư tỉ nàng, nàng không đánh lại cũng không thể chạy thoát, bởi vậy mất đi Viên Nguyệt Kiếm, Triệu Vô Cực không trách nàng.
Dù cho hắn dùng hai ngàn bốn trăm vạn mới mua lại được Viên Nguyệt Kiếm, nhưng đối với hắn tiền tài chỉ là vật ngoài thân mà thôi, nụ cười của mĩ nhân mới là thứ quan trọng.
Nếu nàng làm mất đi vậy thì tìm về lần nữa là được rồi, nếu không tìm được Viên Nguyệt Kiếm thì sau này có cái khác danh kiếm tặng nàng một cái là được, dù sao thập đại danh kiếm cũng không phải chỉ có một mình Viên Nguyệt Kiếm a.
Triệu Vô Cực nghĩ, nếu là hắn gặp phải sư tỉ của Tiếu Mị Mị, nếu không đánh lại hắn cũng tự tin có thể chạy thoát nàng truy sát từ đó bảo vệ được Viên Nguyệt Kiếm, xem ra Cực Nhạc ma điển cũng không phải thiện trường khinh công a.
Ngồi thảnh thơi suy nghĩ một lúc Triệu Vô Cực nhíu mày, lại có người tới!
Hôm nay thật đông vui a, hết người này tới người khác tìm tới hắn.
Triệu Vô Cực mở cửa ra, đứng trước cửa chính là một thân dạ hành trang bịt kín mặt Yên Vũ.
Mặc dù nàng bịt kín mặt chỉ lộ ra một đôi mắt, nhưng Triệu Vô Cực dựa vào hình dáng cùng ánh mắt hắn cũng có thể nhanh chóng nhận ra nàng.
Hắn chủ động lên tiếng nói:
“ tỉ tỉ, đêm khuya thanh tĩnh, ngươi là muốn đánh cướp tiểu đệ đệ sao”?
Yên Vũ cười khẽ một tiếng, ném
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-di-lac-tu-tien-ki/1591967/chuong-222.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.