Chương trước
Chương sau
Triệu Vô Cực trảo ảnh trùng trùng điệp điệp như sắp hóa thành bóng mờ, gần như ở Hoàng Cảnh Đức xung quanh đâu đâu cũng có thể trông thấy trảo ảnh của hắn. 
Hoàng Cảnh Đức Tiềm Long bảng thứ ba cũng không phải hư danh, chân tài thật học vẫn là có mấy phần, kiếm kĩ phòng thủ vững chắc, trong lúc nhất trời cùng Triệu Vô Cực đánh được ngang sức ngang tài.
Đương nhiên đây chỉ là người bên ngoài nhìn vào mà thôi, ở bên trong trận chiến Triệu Vô Cực đối với đối phương cảm nhận càng là sâu sắc.
Hoàng Cảnh Đức sử dụng chính là hắn kiếm pháp thành danh Phất liễu kiếm pháp, mỗi chiêu kiếm đều như cành liễu nhẹ nhàng lay động phất phơ, tuy không tốn bao nhiêu sức lực nhưng hiệu quả lại kinh người vô cùng, công phòng đều rất chặt chẽ.
Có thể bản thân Phất liễu kiếm pháp cũng không mạnh mẽ như vậy nhưng ở trong tay Hoàng Cảnh Đức được hắn sử dụng vô cùng nhuần nhuyễn tự nhiên, bởi vậy khiến người ta cảm giác kiếm pháp của hắn vô cùng cao siêu, công phòng nhất thể khó mà tìm được chỗ hạ thủ.
Lực lương Hoàng Cảnh Đức không bằng Triệu Vô Cực, nhưng tốc độ lại có phần bắt kịp hắn, đương nhiên là bắt kịp thôi, không phải bằng.
Đừng quên Triệu Vô Cực trên tay còn đeo hai cái năm mươi cân bảo vệ cổ tay, hắn tốc độ đang bị cực lớn hạn chế.
Hai người giao thủ trong chốc lát, Triệu Vô Cực cảm giác đã tìm hiểu đối phương sâu cạn đầy đủ, hắn thuận thế Hoàng Cảnh Đức đâm thẳng tới một kiếm, hai tay bỗng nhiên chộp lại lòng bàn tay áp sát.
Triệu Vô Cực dùng cực lớn lực lượng lập tức ép chặt lấy kiếm của Hoàng Cảnh Đức, Hoàng Cảnh Đức dùng sức dãy dụa muốn rút kiếm ra nhưng hắn rất nhanh liền cảm giác được kẹp lấy kiếm mình không giống như là tay người mà là một cái kìm thép vậy.
Trên mặt có chút khó xem, Hoàng Cảnh Đức trong đầu nhanh chóng suy nghĩ nên làm như thế nào để hóa giải hoàn cảnh này. 
Triệu Vô Cực bắt lấy kiếm hắn, lực lượng đối phương lớn như vậy cùng hắn ngạnh đấu là không thể nào, người bị thiệt ắt là hắn, để lâu hắn cũng bất lợi.
Bên ngoài đám người lập tức mắt sáng lên nói
“ hay, một chiêu tay không bắt kiếm này quá xảo diệu, ở trong tốc độ cao chiến đấu như vậy vẫn có thể tinh chuẩn bắt được kiếm của Hoàng Cảnh Đức quả thật có thể thấy được hắn phản ứng có bao nhiêu nhanh nhạy a”!
“ trò tạp kĩ đầu đường mà thôi, có gì đáng khen. Hừ”!
“ ngươi lên bắt thử kiếm của Hoàng Cảnh Đức cho ta xem cái, xem hắn có chặt ngươi ra làm đôi không? ngươi đây là ghen tị với người khác, tâm tính nhỏ hẹp a”!
“ nhìn sắc mặt Hoàng Cảnh Đức khó xem a, hắn dùng sức rút kiếm mấy lần đều không được có thể thấy Triệu Vô Cực sức mạnh có bao lớn a”!
“còn phải nói sao? Triệu Vô Cực mới sử dụng trảo pháp mà thôi. hắn chưởng pháp mới la lợi hại, nghe nói còn đạt được chưởng ý cấp bậc, đây mới chỉ là màn dạo đầu thôi, trò hay còn ở phía sau”!
Triệu Vô Cực hay tay nắm chặt kiếm của Hoàng Cảnh Đức, hắn khóe miệng mỉm cười, Tử Hà Bất Diệt thần công vận chuyển lên, khí thế đại thịnh. 
Triệu Vô Cực tập trung nội công vào hai tay, hắn muốn dẫn dắt kiếm của Hoàng Cảnh Đức. 
Hai tay kéo mạnh kiếm về phía sau, Hoàng Cảnh Đức đang lo lắng không biết làm cách nào có thể phá giải một chiêu này của Triệu Vô Cực lập tức bị Triệu Vô Cực dẫn đạo, không tự chủ được lao người về phía trước một bước.
Triệu Vô Cực lại đẩy kiếm về phía sau, Hoàng Cảnh Đức lại phải ngửa người ra phía sau một chút.
Qua lại mấy lần, Hoàng Cảnh Đức sắc mặt đã trở nên vô cùng khó xem, hắn biết lần này hắn đã bị Triệu Vô Cực dùng nội công dẫn đạo hành động của bản thân, trừ khi hắn buông tha kiếm, nếu không đừng nghĩ đơn giản thoát khỏi Triệu Vô Cực dẫn đạo.
Triệu Vô Cực cũng cảm giác hắn tích lũy khí thế đã đầy đủ, hai tay đẩy mạnh kiếm của Hoàng Cảnh Đức về bên phải, Hoàng Cảnh Đức lập tức mất đà lao tới trước người hắn.
Triệu Vô Cực trong cơ thể Tử Hà Bất Diệt thần công nhanh chóng vận chuyển, trên tay hắn cũng cực nhanh ngưng tụ ra hai vòng âm dương hoàn, hướng thẳng ngực Hoàng Cảnh Đức vỗ tới.
Một chưởng này khí thế vô cùng dày nặng, trên tay Triệu Vô Cực cất chứa sức mạnh như là có thể khai sơn liệt thạch một chưởng, chưởng phong gào thét lao tới Hoàng Cảnh Đức.
Hoàng Cảnh Đức sắc mặt trong lúc nhất thời trắng bệch vô cùng khó xem, hắn không ngờ chỉ đang thăm dò Triệu Vô Cực chiêu thức một lúc mà thôi lại bị hắn nắm lấy sơ hở bắt được kiếm của bản thân, khiến cho hắn rơi xuống hạ phong.
Trong lòng uất ức nhưng hắn vẫn là phải tìm cách đối mặt với nguy cơ trước mắt a, nếu bị một chưởng này vỗ trúng hắn cũng không tốt đẹp gì.
Dưới chân một sai vị, Hoàng Cảnh Đức trong tình huống nguy hiểm muốn phát động thân pháp né tránh, trong đường chết tìm ra một con đường sống.
Đáng tiếc, Triệu Vô Cực chưởng pháp cũng không phải là mới chỉ luyện ngày một ngày hai, hắn cũng không phải cái gì mới ra giang hồ thái điểu, chưởng ảnh của hắn cứ như là như ảnh tùy hình bám chặt lấy Hoàng Cảnh Đức không tha, vỗ mạnh mà tới.
Ầm!
Hoàng Cảnh Đức phun ra một ngụm máu tươi bay ngược mà ra, hắn ở trên không lộn hai vòng sau đó lập tức mũi chân chạm đất, ở trên mặt đất lùi lại thêm một đoạn nữa mới có thể tản hết đi xung lực của Triệu Vô Cực đánh ra một chưởng.
Ánh mắt Hoàng Cảnh Đức vô cùng e ngại cùng tức giận nhìn chằm chằm Triệu Vô Cực, khốn khiếp! 
Hắn vốn tưởng bản thân có thể dễ dàng tìm ra nhược điểm của Triệu Vô Cực mà đoạt công, không ngờ mới tìm hiểu mấy chiêu mà thôi Triệu Vô Cực lại có lập tức ra tay trước bắt được kiếm của hắn rồi đả thương hắn, đây đều nằm ngoài hắn dự liệu a.
Nhưng như thế chưa đáng giận nhất, đáng giận nhất chính là đám người ở bên ngoài đang không ngừng hạ thấp hắn.
“ các ngươi xem, Hoàng Cảnh Đức trúng một chưởng rồi. thấy hắn phun máu chưa? ta còn nghĩ Hoàng Cảnh Đức mạnh mẽ thế nào, xem ra Triệu Vô Cực cao minh hơn hắn rất nhiều a”!
“ Hoàng Cảnh Đức trước trận chiến giống như còn nói Triệu Vô Cực chính là mua danh chuộc tiếng hạng người đúng không? ta thấy hắn chính là một cái khoác lác a, vừa gặp liền bị đánh cho nôn ra máu tươi a”!
“ ha ha, Hoàng Cảnh Đức thứ ba Tiềm Long bảng hôm nay sợ rằng bị Triệu Vô Cực đạp lên mà thượng vị, không biết trong lòng hắn cảm giác thế nào a”!
“ phi, đã không có tài cán gì còn dám ở bên ngoài nói bóng nói gió, cái gì phải trừng trị Triệu Vô Cực, tất cả đúng là chó má! giờ bị đánh như vậy xem hắn còn có thể làm cái gì”! 
Hoàng Cảnh Đức sắc mặt ửng đỏ lên, không biết là vì bị thương nghịch huyết lưu chuyển hay là vì bị Triệu Vô Cực đánh một chưởng lại thêm đám người ô ngôn uế ngữ xỉ vả khiến hắn khó chịu.
Triệu Vô Cực liếc nhìn tay mình một cái, hắn mở miệng nói 
“ không hổ là binh khí thế gia, trên người ngươi hẳn là có bảo giáp hộ thể a, bị ta một cái nhị lưu đỉnh phong đánh trúng một chưởng cũng chỉ là nôn một ngụm máu đơn giản như vậy, xem ra các ngươi nội tình rất tốt a”!
Hoàng Cảnh Đức hừ lạnh nói
“ chúng ta Binh khí thế gia nội tình há là ngươi cái này không gốc rễ tiểu tử có thể đoán biết được? không ngại nói cho ngươi ta mặc chính là Hoàng Kim Sư vương giáp một trong số bảo vật gia truyền của Binh khí thế gia chúng ta, chỉ cần lực công kích của ngươi không đạt tới đỉnh phong sơ kì cảnh giới đừng mong phá hủy được nó.”
Nói xong hắn đưa tay lên ngực xé ra áo của mình, bên trong lập tức lộ ra một màu vàng óng thiếp thân nhuyễn giáp, bên trên nó các loại đường vân cứ vây cá cùng hình một cái Sư thủ ở chính giữa vô cùng bắt mắt.
Bên ngoài lập tứ ồ lên một mảnh:
“ ta nói làm sao Triệu Vô Cực chưởng pháp cũng không phải dạng gì yếu đuối, sao Hoàng Cảnh Đức có thể dễ dàng chịu được như vậy hóa ra là hắn mang trong mình Binh khí thế gia bảo giáp a. thảo nào tự tin như vậy dám cùng Triệu Vô Cực hò hét”!
“ huynh đài có thể phổ cập cho ta một ít tin tức chiến giáp này sao”?
“ đương nhiên có thể, bảo giáp này ở trên giang hồ cũng xem như làm một cái hàng đầu nhuyễn giáp rồi, nó chính là Binh khí thế gia trân tàng bảo vật một trong a, bình thường chỉ có thiếu chủ cấp bậc nhân vật mới xứng đeo nó, là Binh khí thế gia bảo hộ thiếu niên thiên tài của bọn hắn thủ đoạn.
Như Hoàng Cảnh Đức nói, chỉ cần không đạt tới Đỉnh phong cao thủ sơ kì một kích sức mạnh là đừng mong có thể hủy đi cái này bảo giáp, sức mạnh đánh vào đều sẽ bị nó hóa giải đi bảy tám phần, người bị đánh cũng không phải chịu quá bao lớn nguy hiểm.
Nếu là đao kiếm đâm vào chỉ cần thân hình hơi uyển chuyển một chút là có thể dễ dàng làm lệch đi đường kiếm khiến bản thân chịu ít nhất thương tổn, quả thật chính là tron giang hồ một cái bảo mệnh thần vật a.
Đáng tiếc nó chỉ thuộc quyền sở hữu của Binh khí thế gia, là tổ tiên Binh khí thế gia sử dụng vô cùng nhiều tài nguyên nhiều đời trước chế tạo ra để lại cho con cháu, bọn họ mới có quả ngon để hưởng như vậy.”
“ đa tạ huynh đài phổ cập kiến thức a.”
“ binh khí thế gia cũng là dựa vào những cái này bảo vật mới có thể ở trên giang hồ có địa vị cao như vậy, hơn nữa bọn hắn tài đúc kiếm cũng là nhất tuyệt, chỉ đáng tiếc không thể cùng tổ tiên bọn hắn sánh đồng.”
“ thế chẳng phải Triệu Vô Cực lần này thiệt thòi lớn sao? ta nhìn trên tay hắn chính là cực phẩm kiếm, lại là bảo giáp hộ thể, Triệu Vô Cực có phần thắng sao”?
“nếu là công bằng quyết đấu Triệu Vô Cực tất nhiên phần thắng lớn hơn, nhưng gia tộc thực lực cũng là thực lực a, ai bảo Triệu Vô Cực không gốc rễ, hắn bị người dùng bảo kiếm bảo giáp ưu thế đánh bại thì cũng phải cắn răng chịu đựng thôi, thua chính là thua a”!
Triệu Vô Cực đứng ở đấy cũng chú ý bên này, hắn lập tức biết rõ mấy cái này giáp cùng kiếm lai lịch, Triệu Vô Cực cười lạnh hỏi 
“ đây chính là ngươi tự tin khởi nguồn sao”?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.