Triệu Vô Cực không hề biết hắn đang bị một người theo dõi. Người này vốn cũng không có ý định theo dõi hắn, nhưng lúc Triệu Vô Cực đi qua đại môn thành đông hắn vô tình nhìn thấy. Tuy Triệu Vô Cực che mặt lại mang nón lá, tên này vẫn là rất tinh minh nhìn ra Triệu Vô Cực dáng người, cách thức bước đi cùng khí chất. Triệu Vô Cực tu luyện thân pháp Thủy Thượng Phiêu có thành tựu bởi vậy mỗi lúc hắn bước đi đều sẽ có một chút nhịp điệu sai lệch với người bình thường, hơn nữa trên người hẵn một cỗ lạnh lùng sâm nghiêm khí chất bị tên này ghi nhớ rất sâu. Nửa đêm lén lút ra khỏi thành, nói không có cái gì yêu hắn tuyệt đối không tin. Triệu Vô Cực sau khi buông lời dọa nạt, rất nhiều người đều bỏ đi theo dõi hắn tâm tư, tên này cũng là như vậy, nhưng hắn thấy Triệu Vô Cực hành động có chút không đúng, bởi vậy lập tức bám theo. Hắn tu luyện ẩn nấp chi thuật cũng là có thành tựu, đối với ẩn dấu sự hiện diện cùng hơi thở của mình so với tất cả mọi người ở Túy Mộng Thành đều cao minh, có thể nói hắn đối với cái này rất bỏ công ra nghiên cứu. Triệu Vô Cực cảm giác rất nhạy bén hắn cũng vô cùng rõ ràng, bởi vậy chỉ dám ở đằng xa quan sát mà thôi, mỗi lần nhìn Triệu Vô Cực đều là đảo mắt qua, không dám ở trên người hắn nhìn lâu một lúc, nếu không Triệu Vô Cực lập tức sẽ phát hiện ra hắn. Quả thật hắn làm rất đúng, Triệu Vô Cực cũng không hề phát hiện ra hắn, một đường hắn thuận lợi theo dõi đến chỗ này. Triệu Vô Cực vô cùng tự tin cảm giác của mình cũng không phải là toàn năng, hắn cũng có lúc bị bó sót, chính là tình huống như lúc này. Triệu Vô Cực cùng Tiếu Mị Mị ngồi bên đống lửa vừa ăn gà vừa tâm sự. Thịt gà thơm ngon tỏa ra mùi dược thảo hương vị lại mang vị thanh mát của tre khiến Tiếu Mị Mị cũng không nhịn được ăn nhiều mấy miếng, nhưng nàng sức ăn lại không được bao nhiêu chỉ một chút liền no lên. Triệu Vô Cực cũng thuận tiện qua thời gian này biết đại khái cuộc sống của nàng ở Cực Nhạc Ma Tông. Nàng là cô nhi được Âm hậu nhận nuôi, một tay Âm hậu truyền dạy võ công cho nàng. Sau này lớn lên, nàng đều ở bận rộn tu luyện cùng hoàn thành nhiệm vụ mà Âm hậu giao cho nàng. Nhiều lúc đều phải làm những chuyện không đâu, như là bởi vì chính tà chi tranh gặp nhau trên đường hai bên đột nhiên đánh nhau, nàng thân là dẫn đội người cũng không ít gặp phải tình huống như thế. Cực Nhạc Ma Tông cạnh tranh chức vị tông chủ cũng rất khốc liệt, gần như là cá lớn nuốt cá bé tiết tấu. Triệu Vô Cực nghe nàng giới thiệu sơ qua về việc cạnh tranh, hắn ánh mắt híp lại có chút suy nghĩ. Nếu nói hoàn toàn luật rừng là không thể nào, nếu thế mọi người đều không phải vùi đầu vào tu luyện để mong sau này trong chiến đấu thằng nửa chiêu nửa thức là có thể thuân lợi tiếp nhận vị trí tông chủ sao? Âm hậu giao nhiệm vụ cho các nàng cũng là đang khảo sát các nàng khả năng làm việc, nàng nhìn hợp mắt ai sẽ trong bóng tối âm thầm nâng người đó một chút. Âm hậu muốn nâng ai, người kia cho dù khổ công tu luyện cũng chưa chắc có thể sánh kịp. Ngược lại nếu dám từ chối mệnh lệnh của nàng mà chỉ vùi đầu vào tu luyện sẽ khiến nàng vô cùng bất mãn a! trong lòng có chút hiểu rõ, Triệu Vô Cực biết Tiếu Mị Mị cuộc sống cũng không hề đơn giản như vậy. quanh nàng suốt ngày chính là chém giết, tính toán, cùng âm mưu. Sống như vậy thật mệt mỏi, thảo nào nàng ngồi ở đây lại có vẻ an tĩnh như vậy, hẳn là đang hưởng thụ một chút hiếm hoi cảm giác bình yên đi. Ăn xong gà, Tiếu Mị Mị vỗ nhẹ cái bụng của mình một cái, nàng nở một nụ cười tươi tắn đứng lên nói: “ Triệu công tử, ta phải trở về đây, hôm nay không cùng ngươi tính toán. Lần sau ngươi nên cẩn thận, chúng ta gặp lại nên đánh vẫn là phải đánh a”! Triệu Vô Cực không nói gì chỉ mỉm cười gật đầu nhìn nàng, Tiếu Mị Mị quay lưng bước đi, Triệu Vô Cực đứng đấy ngắm nhìn nàng từ phía sau trong lòng âm thầm tán thưởng: quả thật là một cái yêu tinh, nhìn từ phía sau thôi cũng khiến hắn rạo rực trong lòng a! Tiếu Mị Mị thân ảnh nhanh chóng biến mất trong màn đêm, Triệu Vô Cực cũng thuận tiện trở lại Túy Mộng Thành, nhưng tên theo dõi thì không rảnh rỗi như thế. Hắn bởi vì ở đằng xa theo dõi hai người không nghe được cái gì, Triệu Vô Cực gặp Tiểu Hoàng lúc kia cũng không kịp thấy rõ, hắn đang tưởng tượng Triệu Vô Cực là ở dưới đất đào lên Viên Nguyệt Kiếm. Nhưng như thế cũng không ảnh hưởng hắn hành động kế tiếp, tên này cũng nhanh chóng trở lại Túy Mộng Thành, hắn muốn báo cáo chuyện này cho gia tộc của mình. Cho dù hắn biết được tin tức cũng không thể làm gì, hắn không có khả năng có thể từ trong tay Tiếu Mị Mị đoạt được bảo kiếm, chỉ có thể để gia tộc xuất động cao thủ mới có hi vọng. Mà hắn gia tộc, lại chính là Kiến gia. Nhanh chân chạy vào đại môn Kiến gia, người này lập tức diện kiến gia chủ Kiến gia. Kiến gia gia chủ Kiến Trí là một cái nhất lưu lâu năm cao thủ, bọn hắn trấn gia võ học chính là Thanh xà quyết, thanh xà chưởng cùng Thanh xà thân pháp. Tuy nhiên không phải cái gì đỉnh cao võ công nhưng đủ để Kiến gia ở Túy Mộng Thành dương danh lập vạn, có một chỗ đứng. Bây giờ trời cũng vừa tối, Kiến Trí cũng chưa hề nghỉ ngơi, hắn đang ở trong thư phòng làm việc, nghe được Kiến Ảnh muốn tham kiến liền đồng ý. Người theo dõi Triệu Vô Cực không ai khác chính là tên này Kiến Ảnh. Kiến Ảnh là một cái nhị lưu cao thủ, ở Kiến gia cũng vì có chút bản lĩnh mà có danh tiếng của riêng mình, Kiến Trí cũng đối với đối phương khá là xem trọng. Kiến Trí nhìn đối phương nói: “ có chuyện gì mà trời vừa tối liền gấp gáp tìm ta như vậy”? Kiến Ảnh nhanh chóng cúi người chào một cái nói: “ gia chủ, ta ở thành đông phát hiên Triệu Vô Cực lén lén lút lút rời khỏi thành, ta cảm giác nghi hoặc nên vội vàng bám theo, không ngờ ra khỏi thành phát hiện hắn bằng một cách nào đó đã mang Viên Nguyệt Kiếm rời đi Túy Mộng Thành thành công. Hắn ở bên ngoài thành đông tìm tới yêu nữ Tiếu Mị Mị kia, đưa Viên Nguyệt Kiếm cho nàng. Gia chủ sự việc này vô cùng trọng đại, ta không dám làm liều liền trở về bẩm báo, ngươi mau chóng có đối sách a, nếu không bọn yêu nữ kia một đường bỏ chạy chúng ta muốn truy đuổi cũng sẽ rất tốn công”? Kiến Trí đang ung dung trạng thái nghe hắn nói vậy lập tức đứng bật dậy, ánh mắt mở to hỏi: “ là chuyện khi nào? ngươi nói là thật? ngươi biết lừa dối ta hậu quả rồi chứ”? Kiến Ảnh vô cùng thành khẩn nói: “ gia chủ, ta dám lừa ngươi sao? Triệu Vô Cực quả thật đã ở ngoài thành đông đưa Viên Nguyệt Kiếm cho yêu nữ Tiếu Mị Mị kia, ta dám lấy đầu mình ra đảm bảo”! Kiến Trí vội hỏi: “ chuyện lúc nào”? “ vừa mới đây mà thôi, ta chờ Triệu Vô Cực rời đi cũng lập tức trở về bẩm báo, không dám chậm trễ một chút nào. cho dù đám người kia muốn rời đi cũng không thể nhanh như vậy a”! Kiến Trí lập tức ha ha cười nói: “ tốt một cái Triệu Vô Cực, thay mận đổi đào kế sách đùa nghịch cả cái Túy Mộng Thành xoay quanh, đến bây giờ không ít người còn đang vì hắn mà ở sông Hoài thu tập bơi, đúng là một cái cực kì có đảm lược thiếu niên. Hắn khổ công cướp đoạt bảo kiếm lại đưa đi tặng cho cái kia yêu nữ, không phải là bị trúng đối phương cái gì bùa mê thuốc lú rồi chứ? Chuyện này cũng không quan trọng, mau đi thông báo các vị trưởng lão chuẩn bị tập hợp, chúng ta phải lập tức có kế hoạch ứng đối, Kiến Ảnh sự việc này ngươi có công đầu, nếu thành công chắc chắn sẽ có trọng thưởng, ta sẽ không bạc đãi công thần”! Kiến Ảnh vui mừng nói: “ đa tạ gia chủ”! Kiến gia trong đêm lập tức bận rộn lên, sáu vị nhất lưu cảnh cường giả lập tức tập hợp đầy đủ. Một cái lên tiếng hỏi: “ gia chủ, vội vàng tập hợp mọi người như vậy có việc gì a”! Kiến Trí nhanh chóng sơ lược một chút Kiến Ảnh gặp phải, một tên trưởng lão tấm tắc kì lạ nói: “ tên Triệu Vô Cực này hành động luôn không theo lẽ thường ra bài, không cần quan tâm hắn thật sự mục đích chính là cái gì. chúng ta việc cần làm chính là đoạt lấy Viên Nguyệt Kiếm a”! Một trưởng lão khác hỏi: “ chúng ta phải xuất động bao nhiêu người mói có thể đối phó được cái kia yêu nữ”? Kiến Trí lúc này lên tiếng nói: “ ngoài Lục trưởng lão ở lại tọa trấn gia tộc,tất cả mọi người đồng loạt xuất động, nhất đinh phải một mẻ hốt gọn không được cho nàng cơ hội đào tẩu”! một cái trưởng lão gật đầu: “ quả thật là đại thủ bút a, nhưng chúng ta đoạt được bảo kiếm rồi thì làm sao? chúng ta nếu ở Túy Mộng Thành lộ ra phong thanh sợ rằng cũng sẽ là cái đích cho người ngắm tới, không bảo vệ nổi bảo kiếm a”! “hay là giấu đi”?Một cái chưởng lão nêu ý kiến. “giấu đi thì có tác dụng quái gì? bảo kiếm phải sử dụng được mới là bảo kiếm, không sử dụng được chính là một thanh sắt rỉ mà thôi. “ haizz, đáng tiếc sơ đại gia chủ mới có được đỉnh phong cảnh giới, chúng ta đám này con cháu chỉ có nhất lưu, muốn bảo vệ bảo kiếm cũng khó khăn a. muốn giữ được bảo kiếm ít nhất cũng phải là đỉnh phong cảnh cường giả mới được a”! Kiến gia lập tức lâm vào trầm tĩnh, bọn họ cho dù có được bảo kiếm tạm thời cũng chưa biết nên làm cái gì với nó, giữ thì không thể dùng mà không giữ thì có thể làm gì a? mất công xuất động thật nhiều nhân lực như vậy chả lẽ lại chiếm về một cái cục sắt không tác dụng gì? Kiến gia cũng là gặp khó khăn!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]