Chương trước
Chương sau
Tiếu Mị Mị đi đến bên kệ kiếm, nàng đưa tay nhấc lên Viên Nguyệt Kiếm.
Bên dưới đám chưởng môn tuy bị trúng chiêu nhưng ánh mắt vẫn lăm lăm nhìn lấy kiếm, thấy Tiếu Mị Mị cầm lấy kiếm bọn hắn vẫn rất là đỏ mắt.
Nhất là Thất Thương Môn chưởng môn, hắn cũng đỏ mắt không kém, vừa rồi đóng vai anh hùng hắn quả nhiên có ý đồ khác.
Tiếu Mị Mị vui vẻ nói:
“ chậc, mọi người đều nói Cực Nhạc Ma Tông của chúng ta không thiện kiếm pháp, nhưng ta gần đây thu được một bộ kiếm pháp rất tâm đắc, lại đang cần một thanh bảo kiếm, nếu các vị đã có ý nhường, vậy ta xin nhận lấy a”!
Nói xong nàng cầm kiếm vung mấy cái tỏ vẻ rất hài lòng.
Nga Mi Tuyệt Tình Sư Thái vốn tính tình táo bạo nhất lập tức mắng:
“ yêu nữ, kiếm đó ngươi cầm cũng không nóng tay đâu, bên ngoài cổng thành đã bị phong tỏa, ta xem ngươi làm sao có thể đem bảo kiếm ra ngoài”?
Tiếu Mị Mị cuòi duyên, nàng nói:
“ ta có gan tới cướp bảo kiếm, đương nhiên có cách đưa đi bảo kiếm, các ngươi không cần quan tâm thứ này, a ha ha ha”!
Nàng tiếng cười như là đang chế giễu đám người ở đây, Triệu Vô Cực ánh mắt xoay một vòng, trong đầu nhanh chóng suy nghĩ, nếu hắn là Tiếu Mị Mị hắn làm sao để đưa bảo kiếm rời đi.
Cổng thành bị phong tỏa, xông tới là không thể nào.
Bảo kiếm có kiếm phong, cho dù cất vào trong hộp cũng có thể bị người ta tìm ra tung tích, như vậy phải làm sao?
Nếu là Triệu Vô Cực, hắn sẽ chôn kiếm xuống đất, chờ thời gian sau đó mọi sự qua đi quay lại lấy kiếm!
Đám người kia có thể canh giữ ở đó một thời gian, chẳng lẽ còn canh giữ được cả đời sao?
Bọn hắn giỏi lắm có thể canh mấy tháng đã là hết sức kiên trì rồi,cảm thấy vô vọng nhất định sẽ rời đi, Tiếu Mị Mị lúc đấy chỉ cần quay lại lấy bảo kiếm là được.
Nhưng như thế không giống với thái độ tự tin của Tiếu Mị Mị lắm, Triệu Vô Cực suy nghĩ, nàng hẳn là còn chiêu trò gì khác.
Trong đầu nhanh chóng vận chuyển, cho dù che lấp thế nào cũng không che được bảo kiếm dấu vết a, làm sao mang bảo kiếm rời đi?
Đi? đợi một chút... hắn giống như bắt lấy được cái gì mạch suy nghĩ! 
Bọn hắn đều đang nghĩ đi, là ở dưới mặt đất rời đi, đi bộ, nếu là ở trên trời thì sao?
Thời đại này sử dụng chiến ưng điều tra thông tin đã không còn là cái gì thủ đoạn khác lạ, nàng hoàn toàn có thể nhân lúc đêm tối đưa kiếm cho một cái chim ưng mang bay ra ngoài cổng thành thuận lợi rút đi a!
Cao! chiêu này quả nhiên cao! không hổ danh là Âm hậu đệ tử, Tiếu Mị Mị trí tuệ thật là hơn người a!
Triệu Vô Cực phát hiện ra chiêu trò của nàng, khóe miệng kéo lên một cái cười tà.
Hắn khí chất giống như cùng đám người ở đây không hợp lắm. mọi người đều là lo lắng, căm hận hoặc là sợ hãi, nhưng Triệu Vô Cực một thân một mình tỏ ra ung dung vô cùng, lại là ở đó cười tà.
Tiếu Mị Mị ở trên đương nhiên cảm giác được, nàng cảm giác cũng rất kinh người, lập tức nhận ra hắn.
Nàng lẩm bẩm:
“ người này... tốt quen mặt a”!
Nàng giống như là phát hiện ra cái gì rất thụ vị chuyện vui, lập tức cười quyến rũ nói:
“ kia chẳng phải là tiểu ác ma Triệu Vô Cực sao”?
Triệu Vô Cực nằm cũng trúng đạn, bị điểm danh hắn không thể tiếp tục giả vờ giả vịt làm xác chết, Triệu Vô Cực lên tiếng:
“ Tiếu cô nương nhận ra tại hạ quả thật vinh hạnh, không ngờ ta cũng đã được cô nương chú ý, nhưng có thể không nói cái biệt hiệu kia sao”?
Hắn đối với cái tiểu ác ma có chút phản cảm, không hề thích thú một chút nào.
Tiếu Mị Mị lập tức cười khẽ nói:
“ Triệu công tử tuy là giang hồ tân tinh, nhưng tốc độ nổi tiếng lại nhanh vô cùng a. Diệt tộc nam nhân cũng không phải câu nói đùa, hôm nay được gặp quả thật vinh hạnh, nhưng sao ngươi cũng nằm thế kia, đứng dậy cùng tiểu nữ nói chuyện nào”! 
Triệu Vô Cực biết nàng đang trêu đùa mình, nhưng hắn không hề tức giận nói:
“ Tiếu cô nương tên rất đẹp, tại hạ rất thích. Mị Mị, Mị Mị, nhất tiếu mị nhân, mật vị thâm trường a”!
Triệu Vô Cực nói xong làm ra vẻ mặt thưởng thức nhìn nàng, Tiếu Mị Mị lúc này thu lại nụ cười hừ lạnh nói:
“ vậy sao? nghe nói Triệu công tử vừa được phong lão đầu truyền công không biết là thật là giả”?
Nàng lời này vừa nói, đám người lập tức trợn to mắt nhìn hắn. Triệu Vô Cực bị mọi người trừng có chút không được tự nhiên, cả người lông tơ dựng lên.
Phong lão đầu nguyền rủa quả thật không sai, người được hắn truyền công ắt gặp kì ngộ, nhưng lại sẽ chết vô cùng thê thảm a!
Đám người này hôm nay cũng được Triệu Vô Cực cùng hưởng kì ngộ, vậy bọn hắn thảm cảnh này không phải là do Triệu Vô Cực bị trúng phong lão đầu nguyền rủa sao?
Nhất thời một câu nói, Tiếu Mị Mị để Triệu Vô Cực trở thành mục tiêu chỉ trích của mọi người.
Triệu Vô Cực khó khăn nói:
“ nếu không phải Tiếu cô nương ở giữa đường chọc gậy bánh xe, không phải mọi người đã thuận lợi lấy được bảo kiếm rồi sao”?
Đám người tức giận ánh mắt lại chuyển tới Tiếu Mị Mị, Tiếu Mị Mị cười khẽ, tên này xoay chuyển tình thế cũng không tệ a!
Nàng khẽ cười nói:
“ nếu Triệu công tử thích ta như vậy, hay là kiếp sau chúng ta làm chim liền cành phu thê một nhà đi, kiếp này để ta tiễn công tử đi trước một bước được hay không”? 
Triệu Vô Cực cười phì nói:
“ ta không tin cái gì kiếp này kiếp sau, nếu ngươi muốn ngay lúc này ở đây chúng ta làm phu thê cũng được a”!
“ đáng tiếc tiểu nữ không muốn a, Triệu công tử gấp như vậy thì để ta tiễn ngươi đi trước vậy”! 
Sắc mặt của nàng lạnh xuống, quát khẽ:
“ người đâu”? 
“ vâng, sư tỉ”!
“Giết hết đám người này cho ta, một tên cũng không để lại”!
Keng!
Đám người đồng thời rút kiếm ra, sát khí đằng đằng.
Chính tà phân tranh trước giờ không phải là không phải là ít, hai bên gặp nhau chính là rút kiếm tương bác mệnh, chuyện này hằng ngày đều diễn ra Triệu Vô Cực cũng không lạ gì.
Cơ hội lập công trước mắt, Tiếu Mị Mị tất nhiên sẽ không bỏ qua, giết chính phái nhân sĩ cũng sẽ tăng cao nàng địa vị ở tà phái, giúp nàng danh khí càng thịnh hành hơn.
Đương nhiên đổi lại chính phái cũng sẽ đối với nàng thâm cừu đại hận, người người gọi đánh.
Nhưng chính tà trước giờ đều là như vậy một cái cảnh tượng, hai bên vốn không ai sợ ai a!
Triệu Vô Cực có chút khó khăn, hắn chắc chắn không thể giả chết, đối phương muốn giết hắn hắn nhất định phải phản công.
Nhưng chỉ cần đứng dậy sẽ lộ ra hắn nãy giờ đều là giả vờ a, cái này ở trong mắt đám người giống như là đang trêu tức bọn hắn vậy, Triệu Vô Cực sợ rằng nếu một mình thoát đi sau này danh tiếng của hắn ở tren giang hồ cũng sẽ thối vô cùng, bị người xỉ vả.
Giang hồ đồng đạo gặp nạn phải tương trợ cũng là câu mọi người hay nói ở cửa miệng, nhưng không có mấy ai làm được.
Nhưng nó được sử dụng làm mục đích công kích người khác thì lại thường xuyên vô cùng, Triệu Vô Cực muốn một mình rời đi mà không ai hay biết khó vô cùng, sau này chắc chắn sẽ có người lấy chuyện này ra làm mục tiêu chỉ trích hắn.
Tiểu Bạch muốn hắn làm đại hiệp, hắn không thể để danh tiếng của mình vừa xấu lại thối được.
Triệu Vô Cực vốn không thích lo chuyện bao đồng, nhưng hắn lúc này không thể không lo chuyện bao đồng a!
Trên tay xuất hiện ẩm huyết thủ sáo, Triệu Vô Cực lúc này lập tức ở ánh mắt kinh ngạc của mọi người từ từ đứng dậy như là chưa hề có chuyện gì xảy ra.
Nga Mi Tuyệt Tình Sư Thái run rẩy nói:
“ tiểu ác ma, ngươi... ngươi.. giả vờ sao”?
Triệu Vô Cực gắt nói:
“ cái gì giả vờ, tại hạ chỉ là thể chất mạnh mẽ nên sức khôi phục nhanh chóng mà thôi tiền bối không cần nói khó nghe như vậy”!
Côn Lôn Du Tản Đạo Nhân thì tinh minh hơn rất nhiều, Triệu Vô Cực trên giang hồ nổi tiếng tân tinh, có lực cùng nhất lưu một trận chiến, mà Tiếu Mị Mị cũng chỉ là nhất lưu mà thôi, hắn có thể cùng nàng chiến đấu a!
Dù sao hắn cũng đang ở trong tuyệt cảnh, Triệu Vô Cực không chiến hắn cùng đám người nhất định bị Tiếu Mị Mị giết chết, nếu hắn nhiệt huyết xông lên đầu mà cùng đối phương liều mạng, hắn cùng đám người còn có một cơ hội sống a!
Côn Lôn Du Tản Đạo Nhân lập tức nói:
“ Triệu thiếu hiệp, cứu mạng a”!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.